Tay của Đàm Xuyên đến ngày thứ hai thì khỏi hẳn, tháo băng gạc rửa tay sạchsẽ, cảm thấy so với trước kia còn tốt hơn nhiều, ngay cả vết sẹo khi nàng nămtuổi nghịch ngợm bị ngã bậc thang cũng hoàn toàn biến mất.
Nàng cảm động rớt nước mắt dập đầu quỳ lạy Phó Cửu Vân mấy cái, nước mắt lưngtròng nịnh nọt: “Đại nhân ngài chính là phụ mẫu tái sinh của ta nha! Tiểu nhânmột nghèo hai trắng, không có gì báo đáp ngài, chỉ có thể làm trâu làm ngựa chongài!”
Phó Cửu Vân còn đang bận rộn tra xét những ghi chép trong bảo khố, thuậnmiệng nói: “Đứng lên, đại nhân ta không quen nhìn cái đức hạnh này của ngươi.Chỉ cần ngươi đừng có phá nát sân viện của đại nhân lần nữa, ta cũng cảm tạ trờiđất rồi.”
Đàm Xuyên lén lén lút lút nhìn trong tay hắn, thấy trên đó chi chít viết têngọi và vị trí các loại bảo vật, trong lòng không khỏi kinh hoàng, vô tình hỏimột câu: “Đại nhân ngài đang bận gì vậy? Có cần tiểu nhân giúp đỡ không?”
Phó Cửu Vân cuối cùng cũng rời mắt khỏi quyển sách dày nặng, nhìn nàng mộtcái: “Trước mặt đại nhân ngươi rất thông minh lanh lợi, vì sao lại đắc tội vớiHuyền Châu? Lần này nếu ta không tới kịp, cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữđược.”
Đàm Xuyên vẻ mặt oan khuất: “Tiểu nhân cái gì cũng không biết nha!”
“Bản lĩnh giả ngu cũng không nhỏ.” Phó Cửu Vân cười lạnh một tiếng, cúi đầutiếp tục xem sổ sách, “Đi! Ra chỗ khác mà ngây ngốc, đừng làm phiền ta.”
Đàm Xuyên rón ra rón rén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499445/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.