Tôi bước nhanh về phía trước, kéo kéo áo ngài Trần, muốn nói chuyện này cho ông ta biết. Nhưng ông ta dường như không hiểu ý tôi, vẫn đi theo Vương Thanh Tùng vào trong nhà. Vương Thanh Tùng bảo chúng tôi chờ một chút, sau đó ông ta đi vào trong phòng mang hai cái ghế ra. Nhân cơ hội này tôi liền nói cho ngài Trần biết chuyện tôi vừa nhìn thấy: “Bác Trần, cháu thấy con gà con kia có chút kỳ lạ”
Ngài Trần nhìn quanh hỏi: “Gà con nào?”
Tôi nhìn sang nhưng lại không thấy đàn gà đâu nữa. Toi còn muốn nói nữa nhưng Vương Thanh Tùng đã mang hai cái ghế ra. Tôi không thể làm gì khác hơn là đem những lời chuẩn bị nói nuốt trở lại.
Vương Thanh Tùng cười nói với ngài Trần: “Ngài Trần đã giúp thôn chúng tôi giải quyết rắc rối, tôi vốn định đi tới chỗ ông nói lời cảm ơn, kết quả là lại để ông tới nhà tôi. Ông có chuyện gì cứ báo với tôi một tiếng, ta tự đến chỗ ông là được rồi”
Ngài Trần khoát khoát tay nói: “Không cần câu nệ như vậy. hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi ông một chuyên”
Vương Thanh Tùng nói: “Chuyện gì? Ông cứ hỏi, nếu tôi biết tôi sẽ nói cho ông”
Ngài Trần nhìn tôi một cái, sau đó hỏi Vương Thanh Tùng: “Trong thôn này có ông lão lưng gù không?”
“Ông lão lưng gù?”Vương Thanh Tùng nhở giọng lầm bầm sau đó nhíu mày suy tư. Khoảng nửa phút sau, ông ta nói, theo ấn tượng của tôi, hình như không có ông lão lưng gù.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thi-ngu/924642/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.