Tôi ngay cả giày cũng chưa kịp đi liền bị bác cả kéo ra khỏi nhà, tôi quay đầu gọi ngài Trần nhưng ông ta không đáp lại. Vẫn giữ nguyên tư thế nằm quay lưng về phía tôi. Hình như ông ta ngủ rất say. Điều này làm cho tôi cảm thấy rất kỳ quái. Ngày thường chỉ cần nghe tiếng cây động cỏ lay thì ông ta liền tỉnh, tại sao hôm nay lại ngủ say như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì vết thương quá nặng?
Nếu là như vậy thì tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi thử vùng thoát khỏi tay bác cả nhưng không thể, dẫu gì thì ông ấy cũng là người làm nông, quanh năm làm ruộng. Mà tôi ngày ngày chỉ viết đến viết viết vẽ vẽ, căn bản không thể so được với bác cả.
Tôi nghĩ tới việc đánh thức bác cả. Nhưng tôi từng nghe người ta nói, không được đánh thức người đang mộng du, nếu người mộng du bị đánh thức thì hậu quả sẽ khôn lường. Hơn nữa, bác cả cũng không giống đang mộng du, càng không thể đánh thức ông ấy.
Tôi bè hướng về phía cách vách kêu mấy tiếng ba, mẹ, muốn đánh thức bọn họ. Nhưng không ngờ rằng bọn họ không có phản ứng. Chẳng lẽ, hôm nay bọn họ đều ngủ rất say sao? Tôi không tin đây chỉ là một sự trùng hợp, nhất định là có vấn đề!
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nào thì tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Bác cả kéo tôi ra sân sau. Dường như không thể phân biệt được phương hướng, chỉ biết đi thẳng về phía trước. tôi đã thử thoát ra khỏi tay bác cả rất nhiều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thi-ngu/924639/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.