Dao gạch được gọi bằng cái tên kì cục như vậy bởi vì dùng nó chém gạch hệt như dao cắt vào miếng đậu hũ, đơn giản, nhanh gọn. Tôi tin rằng so về độ cứng rắn giữa cái đầu tôi và viên gạch, chênh lệch như nào hẳn không cần đoán cũng biết.
Tôi còn cho rằng bản thân mình hôm nay sẽ phải chết, nào ngờ lúc “Vương Nhị Cẩu” vung dao chém tới, thân thể tôi đột nhiên lùi về sau vài bước, vừa vặn đã tránh được một dao này.
“Tháo đôi giày tử ra!”
Âm thanh của ngài Trần vang lên sau lưng tôi. Tôi lập tức biết được vừa rồi ngài Trần ở phía sau kéo tôi lùi về, ông ta đã cứu tôi một mạng.
Tôi nghe thấy lời ông ta nói, nhanh tay cởi đôi giày trên chân ra. Kì lạ thay khi tôi vừa tháo giày ra, tay chân đột nhiên có cảm giác, có thể đi, cũng có thể chạy. Không chần chừ quá lâu, tôi chạy nhanh ra phía sau quan tài, trốn phía sau ngài Trần.
“Vương Nhị Cẩu” đứng đối diện với chúng tôi, trên mặt gã ta còn dán di ảnh của thợ nề Trần, mà trong di ảnh đó thợ nề Trần đang cười, nụ cười cực kỳ quỷ dị.
Ngài Trần không vội vã ra tay, ông ta chỉ tay vào di ảnh thợ nề Trần mà mắng “Thợ nề Trần, ngươi chỉ là hồn nhập vào cơ thể hắn. Người chết hồn về, cái quy tắc này ông cũng biết. Hãy đi đi, đừng ép tôi phải ra tay”
Di ảnh của thợ nề Trần vẫn duy trì nụ cười quỷ dị đó, nhưng từ trong cổ họng của “Vương Nhị Cẩu” lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thi-ngu/924635/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.