Bác hai tôi là một cảnh sát, đến tận giờ phút này ông ấy vẫn chưa quên điều đó. Lúc tôi và ngài Trần bị dọa đến không thở ra nổi, bác hai tôi đã gầm lên: “Cứu người.”
Tôi không biết cứu người bằng cách nào, quay đầu nhìn ngài Trần. Dường như ông ta cũng bị lời bác hai tôi thức tỉnh, vội vàng nói: “Lật bọn họ lại.”
Nghe ngài Trần nói xong, ba người chúng tôi mặc kệ xác đám động vật, lao vào trong lật cơ thể của mấy người kia lại. Cũng may, bọn họ vẫn còn hơi thở, điều này khiến cho lòng tôi thấy dễ chịu hơn một chút. Nếu như những người này vì vậy mà mất mạng, mặc kệ là ông nội tôi hay cái vị nằm dưới kia đều sẽ tính lên đầu nhà họ Lạc chúng tôi. Phía trước đã có một thợ nề Trần, hiện tại tôi vô cùng sợ hãi lại có người mất mạng nữa.
Thế nhưng, tuy những người này vẫn còn thở nhưng mặc kệ chúng tôi vỗ thế nào, bọn họ đều không tỉnh lại. Tôi và bác hai cố gắng lôi kéo bác cả lên, để ông ấy ngồi bên cạnh. Nhìn hai mươi chín người trước mặt, cả tôi lẫn bác hai đều không biết làm sao.
Chúng tôi đi tới trước mặt ngài Trần, bác hai hỏi: “Bạn học cũ, hiện tại phải làm sao?”
Tôi thấy ngài Trần nhíu mày, móc ra đồng xu từ trong túi tiền, sau khi suy nghĩ một hồi lại thả về, nói: “Tôi thử cách này xem.”
Nói xong, ngài Trần hừ vài tiếng, dường như đang hắng giọng. Tôi đoán chắc ông ta lại bắt đầu niệm chú giống như trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thi-ngu/924631/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.