Khi linh hồn được quỷ sai dẫn về Minh Giới để nhập luân hồi, Trọng Cơ mới nhớ ra tất cả ký ức của kiếp trước, mới biết mình đã bỏ lỡ một người.
Trước đây vì không nhớ nên mới bỏ lỡ chàng, còn lần này thì không, Trọng Cơ quyết tâm giữ lại toàn bộ ký ức nên đã lén đổ bát canh Mạnh Bà xuống dòng Vong Xuyên chảy dưới chân cầu. Linh hồn sau khi uống canh Mạnh Bà sẽ quên đi hết thảy, trong mắt họ, Vong Xuyên chỉ là một dòng sông bình thường nên họ có thể dễ dàng đi qua cầu Nại Hà. Nhưng Trọng Cơ lại khác. Nàng không uống canh Mạnh Bà nên thấy được bản chất của dòng Vòng Xuyên là dòng sông chất chứa oán niệm của ngàn vạn oan hồn, chỉ liếc mắt một cái là dễ dàng trở thành một trong số chúng.
Khoảnh khắc Trọng Cơ nhìn thấy những oan hồn lúc nhúc dưới chân cầu, bản thân như lạc vào sương mù, mặt sông bỗng hiện lên một bóng hình vô cùng quen thuộc, chẳng phải ai khác mà chính là người trong lòng nàng. Nàng thấy chàng mở rộng vòng tay, dịu dàng cất tiếng: “Ta chờ muội lâu lắm rồi. Mau lại đây, đến với ta”.
Trọng Cơ không hề do dự mà lao đến bên chàng. Ngay lập tức, cơn đau buốt giá bỗng ập đến linh hồn, ảo cảnh liền tan biến, đến lúc này nàng mới phát hiện ra mình đã nằm trong lòng Vong Xuyên, bị các vong hồn bao quanh cắn nuốt. Nàng giãy giụa muốn thoát ra nhưng càng giãy giụa, nàng càng lún sâu vào dòng sông oán hận. Đang lúc Trọng Cơ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the/621/quyen-3-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.