Chương trước
Chương sau
Tôi có thể cảm nhận được mối quan hệ của mình với Trấn Viễn đã có bước chuyển biến tốt đẹp rõ rệt. Cứ cái đà này, nhất định sẽ có một ngày chàng yêu tôi như xưa. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Còn chưa đầy một tháng, Lăng Vân đã trở về.
Không chỉ mình tôi cảm nhận được sự thay đổi đó mà còn có cả Lục Phù Dao. Nàng ta nhận thấy nguy cơ nên viết một bức thư gửi Lăng Vân, cầu xin hắn trở về giúp đỡ.
Trưa hôm đó, khi tôi và Trấn Viễn vừa đi mua thức ăn về thì thấy Lăng Vân đang ung dung uống chén trà do Lục Phù Dao rót. Khi nghe Trấn Viễn gọi người đó là sư thúc, trái ngược với vẻ mặt hân hoan của Lục Phù Dao, lòng tôi lập tức nguội lạnh.
Nam tử này mặc áo bào màu xám, gương mặt tuấn tú ôn hòa, dáng vẻ thoạt nhìn như chỉ mới hai mươi, trên môi lúc nào cũng thấp thoáng nét cười. Đây chính là người đã đưa Trấn Viễn rời khỏi tôi năm đó, nhồi nhét vào đầu chàng những ý nghĩ chẳng hay ho gì.
Chẳng hiểu vì sao mà dù chưa gặp Lăng Vân lần nào tôi lại cảm thấy linh hồn có chút vỡ nát bên trong vẻ ngoài xa lạ kia lại rất quen thuộc. Khi đối mặt với người đó, lòng tôi lại cuồn cuộn những đợt sóng phẫn nộ hận thù. Mà Lăng Vân cũng nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đầy ẩn ý, dường như đã biết tôi từ lâu lắm rồi.
Tóm lại, từ những ấn tượng ban đầu đến từ trực giác, tôi liền đưa ra kết luận rằng Lăng Vân không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, sự xuất hiện của hắn nhất định sẽ mang đến cho tôi tai họa.
Thật vậy, mặc dù bề ngoài Lăng Vân tỏ ra niềm nở hiếu khách, không phản đối tôi và Trấn Viễn nhưng thật ra lại âm thầm chia rẽ chúng tôi, tạo cơ hội cho chàng và Lục Phù Dao ở bên nhau. Vì vậy mà quan hệ giữa Trấn Viễn và tôi vừa thân thiết hơn một chút giờ lại cách xa. Nếu muốn cải thiện mối quan hệ này, trước tiên cần loại bỏ vật cản là Lăng Vân.
Nhưng tôi còn chưa tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Lăng Vân, hắn đã chủ động đến tìm tôi. Đúng như tôi dự đoán, tính kiên nhẫn của hắn có lẽ sắp hết rồi.
Tối đó, khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì ba tiếng gõ cửa phòng thong thả vang lên. Ban đầu tôi cứ tưởng Trấn Viễn đến tìm mình nên vui vẻ chạy ra mở cửa, đến khi nhìn rõ người bên ngoài là ai thì không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Lăng Vân?”.
Người gõ cửa chính là Lăng Vân. Tối nay hắn mặc y phục đen tuyền như chìm hẳn vào màn đêm, nếu không để ý kĩ sẽ chẳng nhận ra, dường như không muốn ai đó nhìn thấy mình nên mới lén lút đến đây vào giờ này. Hắn nhìn tôi, nụ cười trên môi như ẩn như hiện: “Không mời ta vào sao?”.
Thật lòng mà nói thì tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt của hắn chút nào, nhưng vì biết rõ mục đích của hắn khi đến đây nên đành nhẫn nhịn mời vào. Lăng Vân cũng chẳng thèm khách sáo, tự ngồi tự rót trà cho mình uống, làm như vô tình nói một câu: “Nếu bàn về vai vế, cô nên gọi ta là sư thúc giống Trấn Viễn, à không, là sư bá mới phải”.
Tôi lập tức đáp lại: “Nhưng nếu xét về tình về tuổi thì ngươi không xứng để ta gọi vậy”. Lời này của hắn còn mang một tầng nghĩa khác, cố tình ám chỉ sự thật hắn đang che giấu.
Mà Lăng Vân cũng chẳng thèm che giấu nữa, nói một câu chẳng khác gì tự thừa nhận: “Đã qua trăm năm mà cô vẫn đem lòng yêu hắn, không ngờ hồ ly cũng có kẻ chung tình”.
“Quả nhiên, ngươi là Bá Khiêm.” Hắn còn là vị đạo trưởng tiên đoán Yến quốc sẽ diệt vong bởi một cặp song sinh trong hoàng tộc, là người đã nói Dung Tĩnh mang cặp mắt La Sát khi còn là hài nhi trong bụng mẹ. Không ngờ duyên nợ giữa tôi và hắn lại sâu đến vậy. Nhưng điều tôi quan tâm nhất bây giờ là: “Năm đó ngươi bị giải về Minh Giới, linh hồn bị trừng phạt đến nỗi bị nứt rạn, khó lòng mà nhập luân hồi. Ngươi không cam lòng mà bỏ trốn lên trần gian, phù phép đắp da đắp thịt lên trên linh hồn rạn nứt của mình. Biết rõ mối quan hệ giữa ta và Trấn Viễn nhưng vẫn cố gắng mang chàng đi, thu nhận Lục Phù Dao làm đồ đệ, trong mấy ngày qua lại cố tình để lộ nhiều sơ hở đến thế. Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì? Không sợ bị bắt về Minh Giới lần nữa sao?”.
Lăng Vân bật cười hỏi lại: “Sợ? Giờ ta còn sợ gì nữa? Linh hồn đã rạn vỡ thì khó lòng nhập luân hồi, mà ta cũng không muốn làm người, thứ ta cần là trường sinh bất lão. Vì sao cả hai kiếp Trấn Viễn đều có được còn ta thì không? Ta không cam lòng!”. Uống hết một chén trà để ổn định tâm tình xong, hắn liền ra điều kiện: “Chỉ cần cô trao cho ta một nửa linh lực, ta sẽ tác thành cho hai người. Nếu không thì chuyện ở kiếp trước sẽ lặp lại ở kiếp này, ta sẽ không để yên cho cô được hạnh phúc đâu”. 
Nghe Lăng Vân nói vậy, nỗi đau vì thấy người yêu chết trước mắt mình tưởng đã phai nhạt theo năm tháng giờ lại nhức nhối trong tim, nỗi hận cũng theo đó mà bùng cháy: “Đừng hòng! Kiếp trước ta đã lựa chọn không tiếp tay cho ngươi, kiếp này cũng thế”.
Lăng Vân cười lạnh đáp lời: “Vậy thì đừng trách ta vô tình!”.
Hắn đúng là nói được làm được. Kể từ sau lần thương lượng bất thành tối đó, hắn càng rắp tâm chia rẽ tôi và Trấn Viễn. Không ít lần tôi vô tình nghe được những lời khó nghe từ miệng của Lăng Vân: “Con người và yêu quái không thể ở bên nhau, từ xưa đã vậy”.
Tôi nghe thấy tiêng Trấn Viễn đáp lời: “Vô Tuyết không phải yêu quái mà là thần tiên, sư thúc cũng biết điều này mà”.
“Dù sao thì nàng ta cũng là hồ ly, mà bản tính của hồ ly chính là mê hoặc lòng người. Vậy nên chuyện con bị nàng ta mê hoặc là chuyện có thể hiểu được, nhưng đừng nhầm nó với tình yêu mà trở nên mù quáng.”
Hồ ly thì sao? Hồ ly cũng có tình cảm. Nếu tôi có thể mê hoặc chàng, khiến chàng ở bên trọn kiếp thì tôi đã làm ngay từ đầu rồi, đâu cần phải mặt dày ở lại đây để chịu bao tủi thân, ấm ức.
Tôi biết lời nói của Lăng Vân rất có sức ảnh hưởng tới Trấn Viễn, cũng biết chàng không hoàn toàn tin tưởng vào vị sư thúc đáng ngờ kia nên đã kể chàng nghe sự thật, còn nói thêm rằng: “Giờ chàng đã trưởng thành, thiếp tin chàng đủ sáng suốt để nhận ra đâu mới là sự thật, ai mới là người thật sự tốt với chàng”.
Lăng Vân là sư thúc của chàng, lời nói của hắn khiến chàng không hoàn toàn tin nhưng cũng không thể coi đó là giả dối, tôi là ân nhân của chàng, chàng biết tôi không phải yêu quái hay bịa đặt nhưng cũng khó có thể vì tôi mà chống lại Lăng Vân. Tôi biết hiện tại lòng Trấn Viễn đang rối như tơ vò, không biết nên tin tưởng ai, quyết định thế nào mới là đúng.
Cục diện này duy trì đến ngày Lăng Vân lấy chuyện làm trưởng bối mà nhắc đến chuyện giữa Trấn Viễn và Lục Phù Dao: “Dù cuộc sống của chúng ta dài hơn người thường nhưng chuyện hôn nhân đại sự cũng không được chậm trễ. Trấn Viễn và Phù Dao có tình cảm với nhau, lại từng hứa hôn khi còn nhỏ, nay cũng là lúc thành thân rồi. Ý con thế nào, Phù Dao?”.
Nàng ta tất nhiên là sẽ không từ chối, ráng hồng lan rộng trên hai gò má bầu bĩnh, e lệ cúi đầu: “Chuyện của Phù Dao xin nhờ sư phụ định đoạt”.
Lăng Vân hài lòng bật cười, quay sang hỏi ý Trấn Viễn: “Còn con thì sao?”.
Trấn Viễn khó xử nhìn Lạc Minh Thư và tôi, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời: “Hôn nhân là chuyện trọng đại của đời người, giờ sư phụ đang bế quan không có mặt ở đây, sao con dám tự ý quyết định. Chuyện này vẫn nên để sau thì hơn”.
Nghe vậy, Lục Phù Dao ngỡ ngàng ngẩng đầu, sự thất vọng hiện rõ trong mắt, Lăng Vân cũng bất ngờ không kém, chẳng còn cách nào ngoài an ủi nàng ta: “Được rồi, đừng buồn. Có sư phụ ở đây, con còn lo bị thiệt sao?”.
Tôi không có tâm trạng nhìn sư đồ bọn họ bàn mưu tính kế, an ủi nhau như thế nào. Thấy Trấn Viễn đứng dậy rời khỏi phòng, tôi cũng nối gót theo. Đi được một đoạn khá xa rồi, chàng mới mở lời: “Ngày kia là ngày giỗ của cha tôi. Tôi sẽ trở về một chuyến, có muốn đi cùng không?”.
Trong lòng như có dòng suối ngọt lành chảy qua, tôi rất muốn đồng ý nhưng lời ra đến môi lại biến thành: “Thiếp không thể, vì ngày kia cũng là ngày giỗ của Mạc Trọng, thiếp phải trở về rừng đào một chuyến”.
Ánh sáng chờ mong trong mắt Trấn Viễn lập tức vụt tắt, chàng ảm đạm mỉm cười: “Cũng được. Trong mấy ngày này tôi sẽ bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ, sau đó sẽ cho cô một câu trả lời. Vô Tuyết, hãy chờ tôi”.
“Được. Thiếp đã chờ chàng cả trăm năm sao lại không đợi thêm được mấy ngày chứ.”
Nếu biết lần xa cách ngắn ngủi này là ngòi nổ cho thảm kịch sắp tới, tôi sẽ đi theo chàng, không rời chàng nửa bước, không để kẻ xấu thừa cơ gây nên hiểu lầm giữa hai người. Đáng tiếc, đó chỉ là “nếu” mà thôi.
Ngày hôm sau, tiễn Trấn Viễn đi rồi, tôi liền trở về rừng đào. Mới gần một tháng trôi qua mà có biết bao đổi thay. Một tháng trước tôi vẫn tìm kiếm chàng trong vô vọng, bây giờ đã có được lời hứa hẹn của chàng. Một tháng trước phải chờ đợi trong suốt trăm năm dài đằng đẵng khiến tôi đau khổ tột cùng, đến bây giờ tôi mới phát hiện ra chờ đợi cũng là một loại hạnh phúc và chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi này thôi Trấn Viễn sẽ cho tôi một câu trả lời rõ ràng.
Trăm năm trước, vì bị thanh quỷ kiếm đâm xuyên tim mà Mạc Trọng đã chết, thân thể lập tức hóa thành tro bụi nhưng tôi vẫn chôn mấy đồ dùng của người khi còn sống làm một ngôi mộ nhỏ, vẫn cảm thấy bóng hình của người đang phảng phất quanh đây, hiện hữu trong từng bông hoa chiếc lá. Trong ngày giỗ của Mạc Trọng, tôi làm mấy món ăn khi còn sống người thích nhất, đào một bình rượu chôn đã trăm năm lên. Năm nào cũng vậy, tôi rót một chén rượu đặt trước mộ của người, còn mình thì tựa vào gốc cây gần đó, uống từ chén này qua chén khác đến khi cạn rượu trong bình. Năm nay cũng thế. Tôi ngồi cạnh mộ người, vừa uống rượu vừa lẩm bẩm như nói chuyện với một người đang sống thực sự: “Mấy ngày nữa con sẽ dẫn Trấn Viễn đến đây gặp sư phụ. Bề ngoài hai người rất giống nhau nhưng chàng so với người thì cứng đầu hơn, đôi lúc lại vụng về, ngốc nghếch và vô tâm lắm”.
Không có ai đáp lại, tôi cũng chẳng bận tâm, chỉ chăm chú nhìn chiếc trâm ngọc và lược gỗ trên tay, nói ra quyết định của mình: “Con sẽ không hoàn toàn hướng về sư phụ, một mực chìm đắm trong quá khứ như trước nữa vì làm vậy không công bằng với Trấn Viễn. Nhưng đừng lo, sư phụ sẽ sống mãi trong tim con, con sẽ không bao giờ quên người”.
Hình bóng của Mạc Trọng và tình cảm dành cho người tôi sẽ chôn giấu nơi tận cùng trái tim. Tạm biệt, quá khứ của tôi.
Sau khi trở về làm Vô Tuyết, tôi rất ít khi mơ, nếu mơ thì cũng chỉ mơ về Mạc Trọng, còn lần này lại là chính bản thân tôi. Trong mơ, tôi vẫn mặc y phục trắng muốt như thường lệ, nơi ngực trái tim đau đớn khôn cùng. Tôi cúi xuống thì thấy ngực áo bên trái loang lổ máu tươi, xuyên qua da thịt nơi đó là thanh kiếm quen thuộc, thanh kiếm của Mạc Trọng dùng khi còn sống mà tôi đã trao lại cho Trấn Viễn. Tôi run run ngẩng đầu, người đứng trước mặt mình chẳng phải ai xa lạ mà chính là Trấn Viễn. Tôi bàng hoàng nhìn chàng, mà chàng cũng run rẩy nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.
Khoảnh khắc cả hai ánh mắt giao nhau, tôi hốt hoảng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, xác định đó chỉ là mộng nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Trên trán lấm tấm mồ hôi, hai tay cũng lạnh ngắt. Giấc mộng đó chân thật đến nỗi khi tôi tỉnh dậy rồi vẫn cảm thấy nơi ngực trái nhói đau, mùi máu tanh nồng đến gay mũi vẫn phảng phất đâu đó. Thật là... Sao lại mơ một giấc mộng xui xẻo như vậy chứ? Trong mơ, tôi thấy mình bị người khác dùng kiếm đâm và đứng trước mặt là Trấn Viễn. Vậy là chàng đã dùng kiếm đâm tôi sao? Nhưng nếu chàng cố ý thì sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin được?
Dù ác mộng có chân thực đến thế nào thì nó vẫn chỉ là mơ, đâu phải thật. Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều thôi, chứ quan hệ giữa tôi và Trấn Viễn đã được cải thiện, chàng còn hứa sẽ cho tôi một câu trả lời rõ ràng, sao có thể nhẫn tâm giết tôi được. Đang tự an ủi mình như vậy thì tôi bỗng cảm nhận được có ai đó vừa chém rách kết giới bao quanh rừng đào mà khí tức người ấy lại rất quen thuộc. Tôi lập tức dò tìm khí tức của người ấy và dùng phép thuật dịch chuyển tức thời đến chỗ nọ. Thì ra kẻ đột nhập chính là Lăng Vân, hắn không chỉ chém rách kết giới mà còn phóng hỏa đốt rừng đào. May mà tôi phát hiện kịp thời, ngọn lửa còn chưa kịp lan ra đã bị tôi dùng phép thuật dập tắt. Tôi trừng mắt hỏi kẻ đột nhập kia: “Ngươi định làm gì?”.
“Đốt rừng! Phá hủy nơi sư đệ ta và cô từng sinh sống! Trước kia ta đã để cô được lợi, không dưng tăng thêm hai ngàn năm tu vi, chẳng lẽ bây giờ lại để yên cho cô dễ dàng hạnh phúc? Đừng hòng!”
Hắn nói được làm được. Hắn tiếp tục phóng hỏa chặt cây, dùng lời nói để chọc tôi kích động. Dẫu biết Lăng Vân hành động rất kỳ lạ, cốt yếu là để chọc giận mình nhưng lúc đó không có nhiều thời gian suy nghĩ, tôi lập tức rút kiếm ngăn chặn. Vì không dùng phép thuật mà chỉ đấu kiếm, kiếm thuật của tôi và hắn suy cho cùng đều từ một người mà ra nên chỉ hòa chứ không thắng, chỉ ngăn cản hoặc cùng lắm là làm hắn bị thương chứ không thể giết hắn. Và đây cũng là điều tôi mong muốn, vì Lăng Vân là sư thúc của Trấn Viễn nên tạm thời tôi không muốn động đến hắn, tránh cho chàng hiểu lầm, cũng không muốn tay mình dính máu tanh của hắn ta. Lăng Vân biết điều đó nên càng được nước lấn tới, tôi thấy vậy cũng không nương tay nữa. Cả hai quyết đấu cho đến khi tôi hất văng thanh kiếm của Lăng Vân, chĩa mũi kiếm về phía hắn như để cảnh cáo.
Hắn chẳng tỏ vẻ gì là hoảng hốt, thậm chí còn cười nói một câu: “Kiếm pháp của cô tuyệt lắm, có khi đã vượt qua ta và sư phụ của ta rồi”.
Tôi không chút dao động đáp lại, chẳng ăn nhập với lời khen của hắn: “Tại sao ngươi lại cố chấp đến vậy? Chỉ cần ngươi kiên trì tĩnh dưỡng tu luyện thì linh hồn rạn nứt của ngươi sẽ có ngày hồi phục, có thể nhập luân hồi. Làm một người bình thường không tốt sao? Trường sinh bất lão đối với con người có khi lại chính là lời nguyền”. Ngoài miệng thì khuyên nhủ, trong lòng lại vô cùng nghi ngờ. Sao hắn có thể thua dễ dàng như vậy, trừ phi là do hắn cố tình. Đột ngột tìm đến đây, cố tình chọc giận tôi rồi giả vở nhận thua, rốt cuộc là hắn đang âm mưu gì? 
“Thứ cô dễ dàng có được thì đương nhiên cô không để tâm rồi, đâu biết người khác đã vất vả, khổ sở như thế nào để dành lấy nó chứ!”
Đúng lúc chúng tôi đang lời qua tiếng lại, giọng Trấn Viễn bỗng vang lên, từ xa vọng đến: “Sư thúc! Vô Tuyết!”.
Dường như chỉ chờ có vậy, Lăng Vân biến sắc, lập tức hét lên: “Yêu quái! Ta phải giết cô báo thù cho đồ đệ!”.
Rồi nhận lúc tôi chưa kịp phản ứng, hắn liền hướng thân mình về phía trước, để thanh kiếm xuyên qua người mình. Đến bây giờ tôi mới phát hiện ra âm mưu của hắn, muốn rút kiếm thì đã muộn.
Trấn Viễn đã nhìn thấy. Thanh kiếm hãy còn cắm xuyên qua người Lăng Vân, mà tay tôi vẫn nắm lấy chuôi kiếm. Tôi hoảng hốt buông tay, vội vàng giải thích: “Trấn Viễn, không phải như chàng nghĩ đâu!”.
Ở đời, đôi khi giải thích lại giống như ngụy biện, càng nói càng khiến người khác nghi ngờ. Hoàn cảnh của tôi bây giờ cũng như vậy. Đã thế Lăng Vân còn tỏ vẻ suy yếu, đưa tay ôm miệng vết thương, đổ thêm dầu vào lửa: “Trấn Viễn, con đến đúng lúc lắm. Ả hồ ly này ghen tị nên ra tay với Lục Phù Dao, rồi định giết cả ta để diệt khẩu. Mau... mau giúp ta diệt trừ ả, báo thù cho ta và sư muội con!”.
Trấn Viễn vẫn đứng yên và nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, dường như không nghe thấy lời Lăng Vân nói.
Thấy vậy, Lăng Vân liền quát: “Còn đứng yên ở đấy làm gì? Mau rút kiếm trừng trị ả ta! Chẳng lẽ con thực sự đã bị ả mê hoặc? Trấn Viễn, ta thật thất vọng về con!”. Rồi nhăn mày ôm bụng, làm như đau đớn lắm.
Đến bây giờ Trấn Viễn mới bừng tỉnh, rút kiếm lao về phía tôi. Tôi vừa lùi về sau vừa tự thanh minh cho mình: “Lời sư thúc chàng nói đều là giả, hắn muốn chàng hiểu lầm và chia rẽ chúng ta! Hãy tin thiếp!”.
Nhưng cơn phẫn nộ đã che lấp lý chí của chàng, khiến chàng mờ mắt, lời tôi nói, chàng đâu có lọt tai: “Tôi chỉ tin những gì mắt mình đã thấy!”.
Thấy chàng như vậy, trong tay không còn vũ khí, tôi lại không nỡ dùng phép thuật để đối đầu với chàng nên đành dùng sương mù để ẩn nấp. Chàng không buông tha, lao vào màn sương mờ mịt tìm kiếm.
Làm sao đây? Phải làm sao thì Trấn Viễn mới tin lời tôi nói là thật? Giết Lục Phù Dao ư? Tôi còn chẳng muốn giáp mặt đấu khẩu với nàng ta nữa là ra tay giết người. Chắc chắn Lăng Vân và Lục Phù Dao đã cấu kết với nhau để khiến Trấn Viễn hiểu lầm, chia rẽ chúng tôi lần nữa. Chàng còn trẻ nên dễ kích động, hễ tức giận là chẳng còn tỉnh táo để phân biệt thật giả, có giải thích với chàng lúc này cũng vô ích. Tôi đành ẩn thân trong làn sương mù, chờ chàng nguôi giận rồi mới dám bước ra. Đó chẳng phải cách hay nhưng là cách duy nhất tôi nghĩ ra lúc này.
Đáng tiếc, tôi đã đánh giá Trấn Viễn quá thấp. Chàng sinh ra đã là tiên thai, hồi nhỏ lại được tôi truyền cho rất nhiều linh lực nên dù chỉ cần tu luyện chục năm thôi thì dù chẳng phải thần tiên, chàng vẫn có cuộc sống lâu dài và sức mạnh như thần tiên bình thường. Vậy nên, làn sương mù của tôi chỉ có thể che mắt người khác còn Trấn Viễn thì không. Đang lúc ngơ ngẩn thì thanh kiếm của ai kia đã xé gió vén sương lao tới, cắm xuyên qua lồng ngực của tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi dường như nghe thấy trái tim mình vỡ vụn.
Vết thương trước ngực vừa đau vừa nóng, vừa nhức nhối vô cùng, cả người lại lạnh toát, bên tai như ù đi, có tiếng ai đó vang lên bên tai, như vọng lại từ quá khứ xa xăm nào đó.
“Cả đời này ta sẽ không bao giờ chĩa kiếm về phía ngươi.”
“Tôi sẽ không để cô chịu bất cứ tổn thương nào nữa, Vô Tuyết.”
Chàng đã từng hứa chân thành đến thế, vậy mà cuối cùng vẫn làm trái lời thề.
Lăng Vân lại một lần nữa chia rẽ chúng tôi thành công. Nhưng chàng có biết không, dù mọi người đều quay lưng với thiếp thì chỉ cần chàng còn ở bên, tin tưởng thì thiếp có thể đối mặt với tất cả. Nhưng giờ sự tín nhiệm không lời đó cũng trở thành lời nghi vấn trong mệt mỏi, tan biến trước âm mưu của kẻ xấu. Chàng có biết không, bị chính người mình yêu, tin tưởng giết chết mới là nỗi đau lớn nhất, là điều thiếp sợ nhất.
Tôi là Vô Tuyết, một cửu vĩ bạch hồ. Trên đời này rất ít ai có thể làm tôi bị thương, tôi càng không dễ dàng bị người khác giết chết. Trừ phi đối phương là Trấn Viễn.
Rõ ràng làn sương mù đã tan hết, vậy mà cảnh vật trong mắt tôi lại nhòa đi, trắng xóa. Tôi không còn nhìn rõ vẻ mặt của người đối diện, chỉ kịp thốt lên câu: “Chàng chỉ tin vào mắt mình, thà tin vào lời bịa đặt của kẻ ác cũng không thèm nghe thiếp giải thích. Chàng làm thiếp rất thất vọng, Trấn Viễn!” rồi trước mắt tối sầm, lập tức chìm vào mê man.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.