Đúng như Trầm Ngư dự liệu, gần sáng A Nghi mới trở về. Vẻ mặt buồn rầu, cả người thoảng mùi rượu hoa lê. Tôi nhớ A Nghi từng nói. Lúc mới tiến cung tỷ ấy có chọn ba bình rượu hoa lệ tự ủ chôn dưới gốc một cây lê trong cung của mình, đợi khi nào có dịp quan trọng mới đào lên. Hôm chúng tôi gặp lại A Nghi đã đào một bình lên để chúc mừng, có lẽ đem qua tỷ ấy đem một trong hai bình còn lại đến chỗ Trọng Hoa làm quà chia tay. Trước lúc Trọng Hoa lên đường, vì thân phận đôi bên mà A Nghi không thể đích thân ra tiễn, chỉ đành đứng trên tường thành, dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng chàng khuất hẳn mà lòng nặng trĩu tâm sự.
Chuyến đi lần này của Trọng Hoa kéo dài hơn nửa tháng. Trong nửa tháng ấy, tâm tình của A Nghi tuyệt không dễ chịu. Tuy tỷ ấy không nói ra nhưng tôi biết tỷ ấy vẫn luôn nghe ngóng tình hình ở biên cương, lo lắng Trọng Hoa sẽ gặp chuyện chẳng lành. Không ít lần tỷ ấy bừng tỉnh khỏi giấc mộng hằng đêm, hoảng sợ nói: “A Tĩnh! Ta mơ thấy biên cương xảy ra chuyện, mơ thấy chàng trúng tên độc mà chết!”.
Tôi đành nói lời an ủi tỷ ấy như trước kia sư phụ từng làm với tôi: “Ngày nghĩ gì đêm mơ thế. Tỷ quá lo lắng nên mới mơ thấy ác mộng thôi”.
Nhưng tỷ ấy vẫn run bần bật, khác hẳn A Nghi điêm tĩnh của ngày thường: “Nhưng giấc mộng ấy chân thật đến nỗi không giống như mơ”.
Tôi kéo A Nghi nằm xuống giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the/608/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.