Ông trời quả là có đức hiếu sinh, không tuyệt đường sống của con người. Tôi cứ tưởng bản thân sẽ bị rắn độc cắn chết, nào ngờ trong lúc mê man đã được một người mang dáng dấp thần tiên cứu sống rồi mang về nhận làm đồ đệ.
Còn nhớ hôm đó khi giật mình tỉnh lại từ cơn mê man, cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy chính là bên trong một căn nhà rộng lớn làm bằng gỗ, bên cạnh chiếc bàn gỗ hoa lê có một người đang ngồi. Người đó mắt sao mày kiếm, tuấn tú vô cùng, cả người toát lên khí chất ôn hoà, dáng vẻ thần tiên thanh nhã. Người đó vận trường bào màu trắng, cổ tay và vạt áo điểm xuyết những hoa văn tối màu; những ngón tay thon dài như ngọc tạc đang nâng chén trà vẫn còn hơi nóng, trà trong chén ánh lên đôi mắt khiến gương mặt người ấy như được bao phủ bởi một tầng sáng nhu hoà, đẹp đến nỗi tôi phải tự hỏi: Phải chăng đây chính là thần tiên mà mọi người đồn đại? Phải chăng đây chính là nơi con người đến sau khi chết? Vậy là tôi đã chết thật rồi sao? Chết vì rắn cắn?
Lúc tôi còn đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ miên man của mình thì người ấy đã đặt chén trà xuống, lên tiếng hỏi thăm: “Tỉnh rồi sao? Đầu có còn choáng váng, người có còn mệt mỏi nữa không?”.
Nhất thời bị tiên nhân cắt đứt mạch suy nghĩ, tôi buột miệng: “A?”.
Tiên nhân áo trắng thấy vẻ mặt mờ mịt của tôi thì lập tức cau mày: “Sao không trả lời? Chẳng lẽ bị rắn cắn cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the/603/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.