Sau đó mọi chuyện nhanh chóng trở lại bình thường, ta lại trở về với thân phận Chiêu Nhân công chúa, tiếp tục gánh vác trách nhiệm nặng nề kia, nhưng mỗi khi nhớ về Hạo Thiên, ta vẫn không có cách nào bình ổn lại trái tim đang khắc khoải nhớ nhung một người. Thời gian dần trôi, trọng trách trên vai ta càng lớn, tình cảm ta dành cho chàng cũng ngày càng lấp đầy trái tim, ta cũng dần thay đổi. Không còn là tiểu công chúa ngốc nghếch ngày nào muốn được lòng tất cả mọi người, muốn người khác quan tâm đến mình nữa; ta giờ đây đã hoàn toàn giống với bao nữ nhân khác chốn hậu cung, mượn nụ cười để che giấu tâm tư, mang mặt nạ để đề phòng, đối phó người khác. Ta đã trở thành một người quen mang mặt nạ để sống đến nỗi mỗi lời ta nói ra, mỗi việc mà ta làm, ngay cả bản thân ta cũng không biết là thật tâm hay giả ý. Còn Tiểu Diệp thì vẫn ngây thơ đơn thuần như ngày nào, hoàn toàn không bị vấy bẩn bởi cuộc sống trong cung, không bị thời gian làm cho thay đổi. Mỗi khi nhìn muội muội song sinh tâm không vấy bẩn, lòng không tạp niệm của mình, ta lại cảm thấy bản thân như nhìn vào một chiếc gương có thể phản chiếu bản chất thật sự của con người. Và trong tấm gương thần kỳ đó, ta thấy tay chân mình bị những dây xích bằng vàng nạm ngọc tinh xảo trói chặt, xiềng xích đó chính là trách nhiệm luôn bám chặt lấy ta, khiến bên trong vỏ bọc xinh đẹp thiện lương kia, tâm hồn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the/597/quyen-1-chuong-5-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.