Tính đến thời điểm này, tôi và Hạo Thiên đã thành thân được sáu tháng.
Trong khoảng thời gian sáu tháng này, cuộc sống của tôi đẹp như mơ, mọi chuyện đều thuận lợi, duy chỉ có một chuyện mà tôi băn khoăn mãi không biết có nên làm hay không, đó là nói cho Hạo Thiên toàn bộ sự thật.
Ý nghĩ muốn kể tất cả cho chàng nghe đã xuất hiện trong đầu tôi cả trăm cả ngàn lần, nhưng chưa lần nào thực hiện được. Mỗi khi đối mặt với chàng, mỗi khi đối diện với ánh mắt dịu dàng thâm tình kia, tôi dường như mất hết dũng khí, không đủ can đảm để nói ra sự thật. Tôi sợ sau khi biết hết mọi chuyện chàng sẽ nổi giận, đưa quân san bằng Yến quốc. Tôi không muốn liên lụy đến dân chúng Yến quốc, không muốn đẩy họ vào chiến tranh. Nhưng điều mà tôi sợ nhất chính là chàng sẽ ghét tôi, sẽ bỏ rơi tôi. Có thể đối với chàng, mất đi một người như tôi cũng chẳng hề gì, chàng hoàn toàn có thể tìm một người xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn, xứng đáng hơn tôi để làm thê tử của mình. Nhưng đối với tôi hiện giờ mà nói, chàng là tất cả của tôi, mất chàng là mất tất cả.
Đúng là Hạo Thiên có tình cảm với tôi, nhưng đó có phải tình yêu không, tình cảm đó có đủ lớn để chàng tha thứ, bỏ qua mọi chuyện không, tôi quả thực không dám chắc chắn.
Đấu tranh tư tưởng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm nói cho chàng toàn bộ sự thật. Tôi phải liều một phen, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the/592/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.