Kỳ Nhi chân mày nhướng cao, điềm báo hắn thật sự là đang phát hỏa.
"Đủ rồi!" Tần Chính không hề thương hoa tiếc ngọc mạnh mẽ đẩy nam nhân đang ôm chặt mình ra. "Người đâu! Đem người này đuổi ra ngoài!"
Gia đinh hộ vệ gặp thất vị chủ tử không phản đối liền lập tức nghe lệnh Lão gia xông vào lôi người kia đi.
"Tần Chính, ngươi thật không nhớ rõ ta?" Nam tử vẫn giữ chặt tay áo Tần Chính.
"Đại hiệp, tổ tông, tại hạ thật sự không biết ngươi, cầu ngươi đừng hại ta nữa!" Tần Chính thở dài, cung tay mấy cái cầu cho nam tử mau mau rời đi.
"Vậy ngươi có nhận ra ngọc bội này không?" Nam tử từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội.
Ngọc bội xanh biếc trong suốt, bên trên tinh mỹ khắc chữ, tựa hồ là....chữ [Tề].
Không đợi Tần Chính tiếp nhận ngọc bội, Lâm Tề vội bước tới đoạt lấy, cẩn thận nhìn xem, quả thật là chữ [Tề]. Đây chính là tín vật đính ước của hắn với Tần Chính.
Lâm Tề đưa ngọc bội lên cao, dùng đôi mắt thỏ con đỏ đỏ chằm chằm nhìn Tần Chính. Đây là chuyện gì?
"Ngọc bội vì sao ở trên người ngươi?"
"Năm năm trước, ngày mười tháng tám, Lạc Dương Hồng Tụ Lâu, ngươi còn nhớ chuyện đêm đó không?"
"Là ngươi."
"Vậy là chính xác?" Kỳ Nhi bước lên tùy tay cầm một chiếc hãn khăn đưa cho Tiểu Lâm, "Lau nước mắt đi! Khó coi chết được."
Lâm Tề vẫn khư khư giơ ngọc bội lên cao, một cái chớp mắt cũng không muốn động, nhìn Tần Chính chờ hắn giải thích.
"Đêm đó ta......Đó là bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the-tu-thiep/55817/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.