Chương trước
Chương sau
"Lão gia! Lão gia! Không tốt rồi!"
"Lão gia ta đang rất tốt! Mới sáng sớm đã rủa ta xui xẻo!" Không thèm nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Tiểu Bính Tử, Tần Chính vẫn bình thản chơi đùa với Tiểu Quỳ Hoa. "Hót đi...hót đi...tiểu mỹ nhân của ta!" Tiểu Quỳ Hoa thật đúng là tiểu mỹ nhân, lông tơ trắng muốt mềm mại như tuyết, chạm vào một lần là không thể rời tay ra được.
"Lão gia à? Ngài còn có tâm trí ở đây chơi với chim ư?"
Tiểu Bính Tử đã gấp đến phát hoảng, Tần Chính vẫn không thèm quay lại nhìn y một cái. “Tiểu Bính Tử ngươi xem, ta vừa mua Tiểu Quỳ Hoa đây, có phải đẹp lắm không?”
“Lão gia à đây là Đại Quỳ Hoa!” Tiểu Bính Tử lau mồ hôi trên trán.
“Nói bậy, nhỏ nhắn như vậy làm sao gọi là [Đại Quỳ Hoa]?” Tiểu Bính Tử đúng là càng ngày càng không phân lớn nhỏ, cả lão gia cũng dám cãi lại.
“Người ta bán chim là như vậy…A! Mình đến đây làm gì?” Tiểu Bính Tử đột nhiên tự gõ một cái lên đầu, nhớ lại chính sự, “Lão gia ngài không mau đi đi, Tam chủ tử cùng Tứ chủ tử đánh nhau đến nơi rồi!”
“Lại đánh nhau à?” Phiền toái thật. “Mau đi tìm các vị chủ tử khác đến ngăn họ lại!” Tìm Lão gia cũng vô dụng, hắn cũng quản không được.
“Các vị chủ tử bảo không muốn xen vào việc của người khác! Tiểu nhân trông thấy Tứ chủ tử cầm kiếm, Tam chủ tử cũng dùng đến roi da rồi!”
Không xong, cả vũ khí hộ gia cũng lấy ra hết, hắn lại càng không thể đi, dù có đi hay không cũng đều là cửu tử nhất sinh.
“Lão gia, ngài trốn vào trong phòng cũng vô dụng a!” Tiểu Bính Tử lập tức theo Lão gia vào phòng.
“Vậy ngươi mau đi tìm Đại chủ tử!”
“Lão gia ngài điên à?” Tiểu Bính Tử nhìn Tần Chính như nhìn một kẻ ngốc, nếu không phải Tần Chính trời sinh hảo tính thì đã cho y một trận nhừ tử.
“Bây giờ vẫn là sáng sớm, ngài lại muốn tìm Đại chủ tử?”
“Phải rồi! Ta thiếu chút nữa quên mất!” Nguy hiểm thật!
“Còn nữa Lão gia…” Tiểu Bính Tử nháy mắt đe dọa, “Tam chủ tử cùng Tứ chủ tử đang đánh nhau ở ———– Quất Hiên!”
“Nô tài chết bầm! Tại sao không nói sớm?” Xong rồi, xong rồi, dù không giải quyết hay có giải quyết đều là thập tử vô sinh!
- ---------
Rất xa nghe thấy tiếng đánh nhau từ Quất Hiên truyền đến, Tần Chính lạnh cả người, lập tức thi triển thứ khinh công đã lâu không dùng của hắn hoả tốc đi trước.
“Sĩ Thần, Vân Phi, dừng lại!” Đáp xuống đất có chút lung lay, uy nghiêm khí thế đã giảm đi một nửa.
Sĩ Thần cùng Vân Phi hai người đồng thời ngừng đánh, chớp mắt một cái, liếc nhìn thấy Tần Chính vừa đến, lại tiếp tục vung kiếm vung roi, tuy rằng Tần Chính đã sớm đoán trước dĩ nhiên sẽ như thế, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút uể oải.
“Nếu không ngừng lại ta sẽ dùng gia pháp!” Tần Chính cao giọng uy hiếp nói, hai người đang chiến đấu kịch liệt trên mái hiên vẫn mắt điếc tai ngơ toàn lực công kích đối phương, ngay cả lời nói của Lão gia cũng xem thường như không.
Kiếm pháp của Sĩ Thần tựa như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động thẳng đánh Vân Phi, Vân Phi cũng chiêu chiêu ngoan độc mà ra tay công kích. Tần Chính chỉ nhìn thấy liền tự hỏi rốt cuộc phát sinh chuyện gì làm cho bọn họ muốn đưa đối phương vào chỗ chết như vậy.
Đang lúc Tần Chính quyết định liều chết tìm cơ hội xông lên ngăn cản, một đạo bóng trắng bay lên nóc nhà, còn chưa thấy rõ là chuyện gì, Sĩ Thần cùng Vân Phi cả kiếm cả roi trong tay đã bị đoạt đi, ngực trúng chưởng té xuống.
Đứng ở phía dưới Tần Chính chạy nhanh đến đón được Vân Phi, nhưng lại không kịp tiếp được Sĩ Thần đang ở xa.
“Có nhìn thấy không, đây chính là thê thiếp khác biệt!” Vân Phi ở trong lòng Tần Chính nhìn Sĩ Thần khiêu khích nói.
Sĩ Thần nhìn Tần Chính oán hận, đôi mắt có chút phiếm hồng.
“Không phải như thế, Sĩ Thần ngươi nghe ta nói…” Sĩ Thần quay mặt đi không nghe hắn giải thích, hắn cũng muốn cùng nhau tiếp được cả hai, nhưng hắn lại chỉ có một đôi tay.
“Lão gia, Tư Đồ Sĩ Thần kẻ dưới dám phạm thượng, ngươi có phải nên dùng gia pháp không?”
“Bạch Vân Phi! Ngươi còn dám nói? Tư Đồ Sĩ Thần ta xét gia thế, võ công thậm chí khuôn mặt cái nào không bằng ngươi, nếu không phải Bạch gia ngươi thủ đoạn đê tiện, nay ai là thê ai là thiếp còn không biết chừng.”
“Khuôn mặt? Ha ha ha, Bạch Vân Phi ta không phải là nữ nhân.”
Vân Phi ôm cổ Tần Chính cười đến nghiêng ngã, cái cổ đáng thương của hắn đã sắp gãy đến nơi, nhưng kinh nghiệm dĩ vãng nói cho hắn biết hiện giờ tốt nhất đừng lên tiếng.
“Đúng vậy! Bộ dạng của ta không giống nữ nhân như ngươi, bất quá Lão gia chọn ta không phải vì bộ dạng, mà vì xem ai hầu hạ Lão gia tử tế hơn!” Vân Phi quay lại…nhìn Tần Chính hỏi, “Đúng không, Lão gia?”
Tần Chính nghe hắn nói, xấu hổ đến mức cả hai bên tai đều đỏ, nhưng lại không thể không trả lời, “Đều…thoải mái…thoải mái.” Trời biết đất biết hắn hiện tại tuyệt không thoải mái chút nào.
“Bạch Vân Phi ngươi còn có da mặt không? Chịu chết đi!”
"Nháo đã đủ chưa?”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như mới vừa tỉnh ngủ, đích thị là của…
“Đại chủ tử!”
Vân Phi lập tức từ trong lòng Tần chính nhảy xuống.
“Kỳ…Kỳ Nhi, ngươi đến rồi à?” Tần Chính nhìn thấy Đại phu nhân liền sợ hãi cực độ, không thể nói ra một câu tử tế.
“Đã đến! Một lúc lâu rồi!” Kỳ Nhi vuốt tóc, ngữ điệu ôn nhu nói.
“Thế à? Mặc ít thế? Cẩn…cẩn thận cảm lạnh!” Kỳ Nhi chỉ khoác hờ một chiếc áo trắng, đai lưng còn chưa thắt để lộ cả một khoảng ngực lớn.
“Lão gia có lòng!”
“Hẳn là…” Tần Chính nhìn về phía Vân Phi cùng Sĩ Thần lặng lẽ cầu cứu, không ngờ hai tên vô lương tâm kia lại đồng loạt quay lưng với hắn, vừa nãy còn muốn chém muốn giết nhau mà bây giờ lại như huynh đệ thân thiết vô cùng.
“Tần Chính! Ngươi đi đâu?”
“Ta đi....ăn sáng.”
“Ta thấy sau này ngươi không cần ăn sáng nữa.”
Bị Kỳ Nhi trợn mắt lườm một cái, đôi chân vừa định bước đi của Tần Chính liền khựng lại, thầm nghĩ rất muốn mang gia pháp hầu hạ cho Vân Phi cùng Sĩ Thần một phen, đánh đâu ko đánh lại đánh vào tận Quất Hiên, cả giang hồ đều biết chủ nhân đương gia Tần phủ lúc mới ngủ dậy đáng sợ đến mức nào, hai người kia muốn chết thì cũng đừng có lôi theo hắn chứ.
Nha hoàn Thúy Mặc đến khoác thêm áo cho Kỳ Nhi rồi cùng đi xuống.
“Lão Tứ ngươi cảm thấy làm thiếp rất thiệt thòi sao?”
Tên Sĩ Thần vừa rồi còn ồn ào bây giờ một chữ cũng không dám nói lại.
Thúy Mặc tiếp nhận trường kiếm trong tay Kỳ Nhi ném cho hắn: “Có phải ngươi nghĩ muốn diệt trừ Lão Tam hay không? Hay là ta đem vị trí Đại Chủ Tử tặng không cho ngươi?”
“Ta không có nghĩ vậy…”
Lúc trước có một lần Sĩ Thần cùng Vân Phi đánh hăng đến nỗi làm hỏng một nửa Tần Phủ, Kỳ Nhi cũng chỉ lười nhác buông ra hai chữ [xây lại]. Bình thường nếu không phạm đến mạng người, hắn ngay cả mí mắt cũng lười nhướng lên, chỉ vì lần này hai người bọn họ lại chọn buổi sáng để đánh nhau, mới khiến cho hắn thật sự phát hỏa…
“Không nghĩ vậy? Nói xem vì sao phải phân thê thiếp?”
“Thê vi tôn, thiếp vi ti......”
Kỳ Nhi gật gật đầu, “Võ lâm đại hội ngươi không được đi!”
“Cái gì?!” Sĩ Thần rất không cam tâm nhưng cũng lại không thể phản bác.
Nhìn Kỳ Nhi đang như lão cha dạy bảo đứa con, Tần Chính tuy rằng thật tình đau lòng cho Sĩ Thần, nhưng hắn cũng chỉ có thể giả vờ như Bồ Tát đi ngang qua.
Kỳ Nhi trước nay xử lý mọi việc đều công bằng, Sĩ Thần bị phạt Vân Phi tự nhiên cũng tránh không được.
“Thúy Mặc, nói cho Vương Lão Thạch không cần mang Thất  Ảnh Kiếm đến đây.”
“Nhưng thanh kiếm ấy rất quý! Hơn nữa cũng đã thanh toán bạc rồi.” Vân Phi vội vã nói, kiếm của Vương Lão Thạch hắn đã thích từ lâu, cuối cùng phải nhờ Tần Chính dùng chút thủ đoạn mới đến tay hắn.
“Bao nhiêu?” Kỳ Nhi hỏi.
“Mười vạn hai.”
Cái gì?! Tần Chính thầm kêu to trong bụng, đáng ra đâu có năm vạn lượng, lão nhân bán kiếm kia dám gạt hắn.
“Thúy Mặc, Vương Lão Thạch mang kiếm đến…cho hắn mười vạn hai bảo mang kiếm đi nấu chảy, nói hắn nếu dám trái ý, ta cho hắn quay về đại mạc chăn dê.”
“Không được!” Tần Chính không thể tiếp tục im lặng, hơn hai mươi vạn lượng, có thể mua được hai Tiểu Quỳ Hoa, làm thế nào có thể cho vào tay lão nhân kia.
“Thúy Mặc, bảo Vương Lão Thạch mang Thất Ảnh Kiếm đi hủy, sau đó bảo hắn đem một nửa đưa cho ta!” Dám nuốt bạc của hắn, Tần Chính dĩ nhiên không tha!
“Một nửa?”
“Ngươi đừng quản, dù sao...... Cứ nói cho hắn như vậy!”
“Vâng, lão gia.”
Chỉ cần các vị chủ tử khác không phản đối, lời nói của Tần lão gia chính là thánh chỉ, coi như hữu dụng…
Như thế nào chỉ còn lại mình hắn? Vân Phi cùng Sĩ Thần đâu?
“Ngươi cũng có thể đi!” Kỳ Nhi nhìn hắn nói.
“Hả?” Có chuyện tốt thế này à?!
“Thúy Mặc, mấy ngày nay ta không ngủ được, có loại thuốc nào để an thần không?” Kỳ Nhi nhẹ nhàng lau đi hai giọt nước mưa trên má Thúy Mặc, cử chỉ ôn nhu thân thiết ngay cả Tần lão gia cũng hiếm khi nhìn thấy.
Hắn ghen tị nha đầu kia.
“Nghe nói chim anh vũ trắng chưng cách thủy làm thuốc an thần rất công hiệu.” (tức là ý muốn mang Tiểu Quỳ Hoa đi hầm)
Hắn hận nha đầu kia.
“Vậy à? Không biết lão gia có chịu nhường cho ta con vật kia không?”
Dĩ nhiên hắn không thể nói "không"......
“Chờ một chút!” Tần Chính gọi.
Kỳ Nhi giận dữ quay đầu lại, “Lão tử còn muốn trở về ngủ, có gì thì nói!”
“Áo choàng......”
Tần Chính bước đến khoát lại áo cho Kỳ Nhi. Trời lạnh đến nỗi cả ngực cũng lạnh như đá, “Đã lớn thành đại nam nhân còn không chịu tự lo cho mình.”
“Ai cần ngươi lo!”
“Được được được, Đại chủ tử không cần ai lo!” Tần Chính cười châm chọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.