Biên giới phía nam Bạch Vân Thành, vào mùa hè nóng đến phiền lụy.
Đêm ngủ Ngụy Vô Song ôm Kỳ Nhi vào lòng, hắn nội lực thâm hậu nên không biết nóng lạnh, chỉ có Kỳ Nhi là phải chịu khổ. Mỗi khi nóng đến mức cả người ướt đẫm thì tỉnh giấc, muốn thoát khỏi hai bàn tay người kia lại bị ôm càng chặt. Ngụy Vô Song lúc ngủ có một thói quen, chỉ cần trong lòng có động tĩnh sẽ ôm chặt hai tay, như vậy Kỳ Nhi chỉ cần giãy giụa vài lần sẽ bị hắn bóp chết. Nhưng nếu cứ nằm yên thế này chắc chắn cũng sẽ bị nóng chết, để tự cứu mình, Kỳ Nhi vận khởi chân khí vào lòng bàn tay, tung ra một chưởng mạnh đánh vào cằm tên kia.
Ngụy Vô Song bị đau giật mình tỉnh giấc, xoa cái cằm lệch nghi hoặc nhìn Kỳ Nhi. Kỳ Nhi sau khi đã lấy lại tự do, ôm chăn nhảy xuống giường, cứ như vậy nằm trên mặt đất.
"Này... Kỳ Nhi?" Cằm bị lệch nên lưỡi cũng nói không rõ.
Kỳ Nhi xoay lưng về phía hắn mà ngủ.
"Làm sao vậy?" Xuống giường ôm lấy đứa bé đang giận dỗi, lúc này mới nhìn thấy làn da của Kỳ Nhi đã nổi đầy chấm đỏ, hiển nhiên là nóng đến chảy mồ hôi.
Từ đó về sau Ngụy Vô Song luyện một loại nội lực, cho dù cả lúc ngủ trong cơ thể cũng sẽ truyền ra một cỗ chân khí ổn định, hè thì mát mẻ đông thì ấm áp.
- ---------
Kỳ Nhi rất am hiểu về ngựa. Bạch Vân Thành có một bãi cỏ nuôi ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the-tu-thiep/2899117/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.