Chương trước
Chương sau
Tiểu Lâm ngượng ngùng gật đầu, ngước mặt chờ đợi đôi môi của Tần Chính.

"Lão gia!" Đột nhiên có người từ đâu xông đến.

"Tiểu-Bính-Tử!" Tần Chính nắm tay răng rắc kêu.

Tiểu Bính Tử thở hồng hộc, kiệt lực trấn tĩnh lại, hướng TIểu Lâm vấn an, "Tham kiến Lục chử tử!" Tiểu Lâm vội vã từ trên đùi Tần Chính nhảy xuống, khập khiễng bước ra khỏi phòng.

Tần Chính khó khăn lắm mới có được cơ hội thân mật với phu nhân, lại bị Tiểu Bính Tử phá hỏng, sắc mặt tương đối khó coi, căm giận hỏi, "Ngươi về từ lúc nào?"

"Lão gia dễ quên thật! Lúc nãy chính ngài bảo tiểu nhân đợi ở ngoài!"

"À, có chuyện gì không?"

"Có!"

"Ha ha ha, ngươi làm sao vậy?" Lúc này mới chú ý đến khuôn mặt bầm tím đầy vết cào của Tiểu Bính Tử, là vị nữ nhân nào lợi hại đến thế?

Bị nói trúng tâm tư, Tiểu Bính Tử than khóc, "Lúc Đại chủ tử bảo đi cứu hắn không có nói là hắn đáng sợ như vậy!" Rõ ràng đang bị thương nặng, lại bị gãy một tay, còn bị điểm huyệt...

Tần Chính ngừng cười hỏi, "Ngươi làm gì hắn rồi?"

"Tiểu nhân không có làm gì a!" Sao trước đây không sớm phát hiện Lão gia lúc không cười nhìn đáng sợ như vậy, "Có thể là... là..."

"Là cái gì?"

"Hắn bị gãy tay, không có gì buộc lại, tiểu nhân cắt tóc hắn..." Lúc Hải Đàm tỉnh lại phát hiện mái tóc cột vào cánh tay, lập tức biến thành quỷ la sát. May là Tiểu Bính Tử nghe lời Đại chủ tử căn dặn, điểm huyệt ngăn chặn nội lực của hắn lại mới bảo vệ được cái mạng.

"Tiểu Bính Tử, chọn đi!"

"Chọn gì?"

"Muốn chôn ở đâu? Lão gia nhất định lo liệu thỏa đáng!"

"Lão... lão gia..." Tiểu Bính Tử lui ra phía sau ba thước, sửng sốt nhìn Tần Chính. Y cũng biết một ít về chuyện của Lão gia cùng Hải Đàm, có người nói hai người có quan hệ không tầm thường, nhưng Lão gia vì mái tóc của người kia mà muốn giết mình, hoàn toàn không màng đến quan hệ chủ tớ hơn một năm qua.

Tiểu Bính Tử bị tổn thương, cũng rất đau lòng!

"Thắt lưng bên trái của ta có một vết sẹo!"

Y biết, hầu hạ Lão gia bao nhiêu lâu, trên người Lão gia có bao nhiêu vết thương y biết rõ.

"Lúc trước ta cùng hắn luyện võ, không cẩn thận cắt đứt vài sợi tóc của hắn, hắn liền trả lại ta một đao."

"Ngài nói thật à?"

"Ân." Tần Chính kiên định gật đầu.

Tiểu Bính Tử tái mặt, mồ hôi lạnh ứa ra, nghĩ thầm, y cắt đứt cả mái tóc của người ta, chẳng phải sẽ chết không toàn thây sao? "Nhưng mà tiểu nhân đã cứu hắn!"

"Thì sao?"

Thì sao? Lúc đó Hải Đàm cũng nói như vậy. "Lão gia!" Tiểu Bính Tử quỳ sụp xuống đất, "Ngài phải cứu tiểu nhân!"

"Cứu, đương nhiên cứu, thế nhưng Tiểu Bính Tử..." Tần Chính hấp háy đôi mắt, khóe miệng dào dạt tiếu ý, "Giúp Lão gia làm một chuyện!"

"Tiểu nhân, tiểu nhân không giải được huyệt đạo bị Nhị chủ tử điểm a!" Đừng nói giải được, có thể giải được y cũng không dám giải, sẽ chỉ có một chữ chết.

"Nói vô ích! Có thể giải được thì đã cho người làm Nhị chủ tử!" 

"Vậy Lão gia muốn tiểu nhân làm cái gì?" Tiểu BÍnh Tử mồ hôi chảy ròng ròng, hình dạng rất thương cảm, nhưng Tần Chính cũng không có một chút đồng tình.

"Cùng Lão gia làm chuyện lớn!" 

"Vậy à?" Tiểu Bính Tử lau mồ hôi, thở mạnh một hơi, đứng thặng dậy, uể oải nói, "Nói đi!"

"Nghe cho kĩ!" Tần Chính vẫn giữ vẻ mặt vừa lười nhác vừa châm chọc, "Đầu tiên là chặn tàu thuyền qua lại giữa nam và bắc, nhất là Đại Vận Hà, không thể để một con thuyền nào từ nam ra bắc hoặc từ bắc vào nam."

"Lão gia... cho dù thế lực của Tần Phủ rất lớn cũng..." Đến lúc này Tiểu BÍnh Tử mới hiểu được Lão gia nhà mình không phải đang chơi đùa.

"Làm không được sao?"

"Ân. Nghe nói Tổng đà chủ thống lĩnh vận chuyển đường sông không phải dễ đối phó." Vị Tổng đà chủ thần bí chưa ai gặp qua, lai lịch thế nào rất ít người biết, nhưng lợi hại đủ để bá chủ Đại Vận Hà Song Long Đường cũng phải nghe hiệu lệnh của hắn.

"Hắn lợi hại đến mức nào chứ?" Nhãn thần của Tần Chính đột nhiên trở nên ảm đạm, "Chỉ là một tên thất phu vô dụng!"

"Đương nhiên là thua Lão gia..."

"Kế tiếp nên làm gì đây? Nghe nói phía bắc của Nam Lương đang bị hạn hán nặng, chúng ta giúp đỡ bọn họ một chút được không? Cứ như vậy đi, đả thông Tù Hà lẫn Quý Hà."

Tù Hà là một nhánh của Đại Vận Hà, chảy về hai hướng nam bắc, bắt nguồn từ chính giữa, ở đó là núi cao, có rất nhiều băng tuyết, sau khi băng tan sẽ vừa chảy về Đại Vận Hà, vừa chảy về Bắc Môn Quan, tại Bắc Môn Quan bị núi chặn nên hình thành một vùng nước sâu. Mùa hè tuyết tan, nước dâng ngập khỏi núi, tràn qua Quý Hà ở phía bên kia, chảy về phía bắc của Nam Lương.

Nếu như đả thông Tù Hà lẫn Quý Hà, nước của Tù Hà tràn qua Quý Hà, phía bắc Nam Lương sẽ bị ngập.

"Tiểu nhân nô độn, Lão gia làm như vậy là vì..."

Tần Chính hỏi ngược, "Vì sao đến nay vẫn không có tin tức của Lộng Triều Nhân?"

"Trên giang hồ không có kẻ nào dám giấu diếm Tần Phủ, đến nay hẳn là phải có chút tin tức mới đúng... trừ phi là...quan phủ! Hắn trốn vào quan phủ?"

"Đúng phân nửa! Quan phủ dám đối nghịch với Duy Nhất sao?"

"Vậy thì hắn trốn vào triều đình! Hoàng đế! Cho nên mới cắt đứt việc buôn bán qua lại giữa nam bắc!"

"Không có muối ăn, không có trà uống! Xem hắn chịu được đến khi nào!" Trong đôi mắt Tần Chính lóe ra một tia âm ngoan, Tiểu Bính Tử cảm thấy rất kinh hãi, Lão gia sao lại có thần tình như vậy.

"Nhưng như vậy triều đình sẽ đối với Lão gia..." Quên mất trong tay Ngũ chủ tử nắm giữ lệnh bài tam quân, "Vì sao phải đả thông Tù Hà lẫn Quý Hà?" 

"Cứ làm đi! Đừng quên đến Đào Hoa Ổ xin một ít thuốc nổ, như vậy sẽ xong nhanh một chút!"

"Tuân mệnh!" Lần này Tiểu Bính Tử đã thật sự cảm nhận được uy nghiêm của Lão gia.

"Khoan đã! Đi theo ta!" 

Trở lại Thính Vũ Các, Tần Chính lấy từ chậu hoa ra một miếng thẻ bài, phủi sạch bùn đất ném cho Tiểu Bính Tử.

Tiểu Bính Tử cầm thẻ bài, là một miếng thẻ bài kì quái không phải vàng cũng không phải bạc, nhìn kĩ một lúc lâu mới nhận ra là hình cánh buồm, nhận ra được rồi liền kinh ngạc đến không ngậm được miệng, "Lão gia..., ngài ngài.... ngài chính là..."

Tần Chính dùng ngón tay ra dấu, "Phật viết không thể nói, không thể!"

Đến nước này Tiểu BÍnh Tử làm sao dám giấu diếm thất vị chủ tử, bị phát hiện nhất định sẽ không tha, vội vàng vừa xua tay vừa lắc đầu, "Lão gia không được đâu, tiểu nhân chỉ là người làm của Tần Phủ, chuyện này xem như tiểu nhân không biết, thẻ bài này tiểu nhân cũng chưa thấy qua!"

"Tần Phủ hiện nay ta còn mấy người để sai sử?"

Quần Ngạo cùng A Kiệt trông coi Tần Phủ rất cẩn thận, Kỳ Nhi điều động người nào bọn họ đều theo dõi kỹ lưỡng, vì để đề phòng có kẻ không để ý sống chết hại người hại mình.

"Lão gia, có thể thương lượng một việc được không?"

"Hải Đàm sẽ cho ngươi thương lượng sao?" Đánh rắn phải đánh giập đầu chính là chiêu bài để nắm chắc phần thắng của Tần Chính.

Tiểu BÍnh Tử suy nghĩ một lúc, thất vị chủ tử còn có thể chừa cho y đường sống, Hải Đàm thì nhất định sẽ khiến y chết không toàn thây, "Lão gia không thể nuốt lời a!"

"Lão gia ta đáp ứng chuyện gì có bao giờ nuốt lời? Không cần lo lắng, ta bảo chứng nhất định sẽ cứu ngươi!"

Tiểu Bính Tử cảm kích tiếp nhận thẻ bài, "Tiểu nhân nhất định sẽ vì Lão gia bất chấp sống chết!" Tên nhãi này theo Tần lão gia đã hơn một năm, mấy câu êm tai đã học xong toàn bộ.

"Nhớ kĩ, không được làm mất thẻ bài. Ta từng dặn chỉ nhận thẻ bài không nhận người!"

- ---------

Tiểu Bính Tử thuận lợi ra khỏi Tần Phủ, Tần Chính ở lại trong phủ an an ổn ổn làm Tần lão gia, nhàn hạ vô sự chơi với Tiểu Quỳ Hoa, cũng trả xong nợ năm vạn lượng lúc trước mua mấy con bồ câu nhưng đã bị Kỳ Nhi mang ra nướng ăn.

Cùng ở với nhau bao lâu, bảy người kia làm sao không biết hắn đang trù tính kế hoạch nham hiểm, chẳng qua muốn bọn họ lơ là để tiếp tục trốn đi mà thôi.

Nhưng mà thất vị chủ tử sai rồi. Lần này Tần Chính không phải dùng chiêu kim thiền thoát xác mà là mãn thiên quá hải. Trong lúc bọn họ tất cả đều tập trung chú ý một mình hắn, thì Tiểu Bính Tử đã ra ngoài hừng hực khí thế bày binh bố trận. Không phải không nghi ngờ Tiểu Bính Tử, chỉ là trước đó bọn họ thế nào cũng không thể ngờ Tần lão gia chính là Tổng đà chủ thống lĩnh vận chuyển đường sông nam bắc.

Muốn triều đình giao ra Lộng Triều Nhân có rất nhiều biện pháp, nhưng chỉ có một cách duy nhất có thể làm được lúc này. Chặn đứng giao dịch đường sông nam bắc chính là cắt đứt phân nửa hàng hóa cung cấp cho kinh thành, Tần Chính vì sao lại dùng cách quyết tuyệt như vậy, Tiểu Bính Tử không hiểu được, nhưng y biết, lần này Lão gia đã thật sự nổi giận.

Nhìn thấy lệnh bài, các vị chủ thuyền không một chút chần chờ, lập tức gọi thuyền bè của mình trở về, hạ buồm, dỡ hàng, chỉ mười ngày sau trên sông nam bắc không hề có một bóng thuyền lui tới.

Lão gia không phải là một nhân vật đơn giản, nếu không làm sao có thể thú được bảy vị chủ tử phi phàm, chỉ là đến hôm nay Tiểu Bính Tử mới thấu triệt cái "không đơn giản" của Lão gia lợi hại như thế nào.

Chuyện thứ hai Tần Chính giao cho Tiểu Bính Tử là dùng Chấn Thiên Lôi đả thông Tù Hà lẫn Quý Hà, nhấn chìm Bắc Môn Quan. Nghiêm Thanh Nhẫm trong mắt Tiểu Bính Tử không phải người tốt, không những câu dẫn Lão gia, còn muốn hại Lục chủ tử. Bảo y đi Đào Hoa Ổ mượn Chấn Thiên Lôi, y rất không cam tâm tình nguyện.

Sau khi Tiểu Bính Tử nói rõ ý đồ, Nghiêm Thanh Nhẫm nhẹ nhàng cười, phất tay mang ra năm rương Chấn Thiên Lôi, bao nhiêu đây thuốc nổ có thể san bằng cả quả núi. Lão gia làm sao hoàn lại cho người ta ân tình này đây? Ai, việc này phức tạp, không phải chuyện y có thể quản được.

- ---------

Bên ngoài kinh thiên động địa dĩ nhiên không gạt được Tần phủ chủ tử.

"Là hắn làm!" Kỳ Nhi nghi hoặc nói.

"Không thể nào!" Quần Ngạo kiên định lắc đầu, "Vị Tổng đà chủ nổi tiếng thần long thấy đầu không thấy đuôi kia hắn còn đấu không được, nói chi đến việc bảo tất cả thương thuyền đều phải nghe lời." 

"Chậm đã! Cũng không phải không có khả năng, dù sao người có thể làm ra những chuyện hoang đường như vậy không nhiều lắm!" Sĩ Thần nâng cằm suy nghĩ, sắc mặt càng ngày càng khó coi, "Nếu như Tần lão gia cùng tên Tổng đà chủ kia [giao tình] đủ sâu sắc thì có gì không thể!"

"Ngươi là nói Lão gia cùng hắn..." Duy Nhất vẻ mặt rầu rĩ, cây quạt trong tay đã bị hắn bẻ đến cong vẹo, "Đừng đoán mò, Lão gia sẽ không..." 

"Sẽ không? Chuyện của Nghiêm Ổ Chủ thì thế nào?" Vân Phi châm dầu vào lửa, sáu người kia lập tức biến đổi sắc mặt, vẻ lo lắng lúc nãy hoàn toàn biến mất.

"Lão Thất, mang hắn đến đây!" Đại chủ tử hạ lệnh.

Nhương ngoại trước tiên phải an nội, Tần Chính chỉ lo bày mưu tính kế bên ngoài nhưng quên mất sự tình bên trong thường thường mới là trí mạng.

"Chào..." Quen bị thẩm vấn ở nhà, Tần Chính vừa vào phòng liền theo thói quen lấy khăn chuẩn bị lau mồ hôi.

"Không còn sớm nữa đâu Lão gia!" Đôi mắt phượng mỹ lệ của Sĩ Thần mang theo tiếu ý hả hê, Tần Chính toát ra một trận mồ hôi lạnh.

Kỳ Nhi không cho hắn có thời gian dây dưa bèn nói thẳng, "Xin hỏi Lão gia, Tổng đà chủ Đại Hà Vận..."

Tần Chính nghĩ rằng thân phận bị bại lộ, không đợi Kỳ Nhi nói hết câu đã cướp lời, "Không phải ta! Thật sự không phải ta..."

"Lão gia ngươi nói xem! Ngươi với hắn có chuyện gì mờ ám hay không?" Duy Nhất đưa quạt lên miệng hung hăng cắn, xem như là đang cắn Tần Chính.

"Hắn? Ai?" Tần Chính bước đến gỡ quạt trên miệng hắn xuống, sợ hắn bị ngân châm trong quạt làm bị thương.

"Cái tên Tổng đà chủ kia! Hắn với ngươi có hay không?"

Tần Chính nuốt nước bọt nhìn về phía Tiểu Lâm ngồi trong góc, Tiểu Lâm vẻ mặt bi phẫn nhìn lại hắn. Mỗi khi Tiểu Lâm cùng những người khác có biểu tình như vậy, thì chỉ do một việc, chính là chuyện đào hoa. Xem ra bảy vị phu nhân hiểu lầm hắn cùng vị "Tổng đà chủ" kia có quan hệ cẩu thả, hắn nếu muốn chứng minh trong sạch thì phải nói ra thân phận của mình, nếu không, nếu không... sẽ không chỉ bị treo ở Tế Thiên Đàn.

Vốn nghĩ rằng chuyện này bảy vị phu nhân sẽ không đặt nghi ngờ lên đầu hắn, cho dù nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, sẽ không bắt được một chút chứng cứ. Bây giờ hay rồi, bọn họ lại nghĩ sang chuyện khác, thiên tính vạn tính cũng không tính đến chuyện sẽ thế này.

"Ta kì thực... Các ngươi đều không tin ta sao?"

"Tin a! Cho nên mới muốn nghe Lão gia giải thích!" Vân Phi cầm một chén trà đưa cho hắn, "Lão gia đừng nóng vội! Uống trà xong từ từ nói!"

"Được rồi! Ta nói! Ta cùng vị Tổng đà chủ kia xác thực là có quan hệ không tầm thường." Nhìn thấy bảy vị mặt đen nhìn mình chằm chằm, rất khó một lời nói cho hết, Tần Chính ngừng lại lau mồ hôi, "Hắn với cha ta là bạn tri kỉ, hắn đã rất lớn tuổi... ân...là một lão già..."

"Lão thái gia bạn tri kỉ cũng thật nhiều a!" A Kiệt vốn rất kiệm lời rốt cuộc cũng phải mở miệng châm chọc.

"Lớn tuổi? Chính xác là bao nhiêu?" Cũng chỉ có Duy Nhất cùng Tiểu Lâm mới có thể hỏi những câu này.

"Như vậy mà cũng nói được!" Kỳ Nhi phất tay đóng cửa sổ, không cho Tần lão gia chạy trốn, "Hôm nay không nói cho rõ ngươi đừng hòng ra khỏi cửa!"

"Quần Ngạo..."

Quần Ngạo cúi người biểu thị bất lực.

"Duy Nhất, tin ta!"

"Không tin!"

"Tiểu Lâm đừng khóc a, nghe ta nói..."

"Vân Phi..."

"Lão Tứ lại đây, uống trà!"

"A Kiệt..."

"Đừng gọi ta!"

"Tin ta đi..."

Thứ hắn muốn chỉ là hạnh phúc giản đơn như thế này.

Hắn chính là Tổng đà chủ thống lĩnh vận chuyển đường sông.

Khi đó, hắn đã hiểu một chuyện, võ công cao cường đến mức nào cũng vô dụng.

Cao cường đến mức nào, cũng không bảo hộ được cho bảy bảo bối. 

Cao cường đến mức nào, cũng không giữ được thứ hạnh phúc giản đơn như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.