Từ đầu nếu Ngụy Vô Song không xuất hiện, Sĩ Thần có lẽ đã một lòng một dạ gả vào Vương Phủ. Ngày ấy hắn hỏi một câu [không gả cho hắn chẳng lẽ gả cho ngươi], Ngụy Vô Song chỉ cười. Nụ cười của hắn Sĩ Thần rất thích, đôi mắt hẹp nheo lại, trán nhướng lên cao, vừa vô cùng anh kiệt lại vừa phóng khoáng cởi mở. Nam nhân như vậy rất đáng yêu. Nếu ngày xưa Ngụy Vô Song nói với hắn rằng [ta sẽ không thú ngươi], hoặc không nở nụ cười...
"Thả hắn đi!"
Hải Ngọc ra hiệu cho cung thủ lùi lại phía sau, "Tề quân nên biết rõ làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào."
"Vương gia vì sao nhất định phải giết hắn?"
"Ha ha ha... " Hải Ngọc liên thanh cười lạnh, "Được tề quân của bổn vương đối đãi như vậy, hắn đủ chết trăm ngàn lần."
"Ta..."
"Đừng nói là ngươi trên mặt chỉ rạch mấy đao, cho dù hôm nay ngươi tự cắt mũi xuống, bổn vương vẫn có khả năng mang nó gắn trở lại. Cung thủ chuẩn bị!"
Ngay lúc Hải Ngọc chuẩn bị phất tay ra lệnh, Sĩ Thần nhảy lên cao cầm kiếm nhắm hướng Hải Ngọc đâm thẳng đến. Một người hộ vệ lập tức đứng chắn trước mặt Vương Gia, liền bị lưỡi kiếm của Sĩ Thần chém ngang đứt đầu, kiếm khí đánh bật Hải Ngọc lui xa sau vài bước, "Việt Vương Kiếm thức thứ hai Khổng Tước Linh?"
"Vương Gia hảo thân pháp!"
Bằng bất cứ giá nào, đã ra tay thì nhất định phải bắt được Hải Ngọc trong vòng hai mươi chiêu đầu, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the-tu-thiep/2899069/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.