Chương trước
Chương sau
"Đi thôi, ba bảo bối của ta, ha ha ha ha..." Xích Lang một tay mang A Kiệt vác lên vai, một tay ôm chầm Ngụy Vô Song cười to đi ra khỏi phòng. Phía sau Nguyệt Cơ cũng ôm lấy Quần Ngạo thi triển khinh công bay về phía tòa tháp khách phòng đối diện.

Ngụy Vô Song trong đời lần đầu tiên sợ hãi đến vậy, Quần Ngạo cơ hồ môi dưới đã cắn nát, chỉ có A Kiệt mặt không đổi sắc vẫn đang la hét ầm ĩ.

"Mẹ nó, buông lão tử ra, thứ yêu quái không phải người này...#$%^@^&&..." Mở miệng chửi rủa mấy câu khiến Quần Ngạo trợn mắt há mồm nhìn, cái tên này rốt cuộc học ở đâu ra mấy thứ ô ngôn uế ngữ như vậy?

Tòa tháp khách phòng không những âm u tối tăm mà còn tràn ngập thứ mùi ghê tởm. Bước qua cánh cửa sắt khắc hoa, đập vào mắt lại là một căn phòng ngủ vô cùng hoa lệ, hay nên gọi là hình phòng?

Trong phòng ngoài một cái giường lớn đủ cho mười người nằm, còn có rất nhiều xiềng xích, cọc gỗ chữ thập, roi gậy sắt nung.

Xích Lang mang Ngụy Vô Song cùng A Kiệt vẫn đang quẫy đạp la lối ném lên giường, A Kiệt đứng lên quát, "Hừ!...Tưởng có mấy thứ này lão tử sẽ sợ sao?"

"Mấy thứ đó ta đâu nỡ dùng trên người ngươi, bảo bối của ta!" Xích Lang vừa đưa tay sờ lên mặt A Kiệt liền bị cắn mạnh một cái. 

"Ai da--------được rồi được rồi, để dành sức đi bảo bối!" Âm thanh khàn khàn ghê tởm lập tức khiến A Kiệt nôn một trận.

Nhìn A Kiệt mạnh mẽ phản kháng, Ngụy Vô Song cùng Quần Ngạo không khỏi cảm thấy xấu hổ, không ngờ rơi vào hoàn cảnh như vậy vẫn rất hùng hổ anh dũng.

"Yêu quái! Rốt cuộc muốn thế nào? Muốn giết lão tử thì nhanh lên!" 

"A! Ngươi đang nằm trên giường còn hỏi bọn ta muốn thế nào?" Nguyệt Cơ cũng tháo đai lưng Quần Ngạo đẩy hắn lên giường.

"Ở trên giường dụng hình? Yêu quái quả nhiên khác người." 

"Đừng nói khó nghe như vậy, chúng ta rất ôn nhu, như thế nào gọi là dụng hình?"

"Không phải dụng hình? Chẳng lẽ muốn lão tử cùng ngươi ngủ? Buồn cười, ta không phải nữ nhân, ngươi có muốn cũng không có cách."

"A Kiệt..." Quần Ngạo tựa hồ có chút thương cảm, ánh mắt hướng về phía Ngụy Vô Song, thì ra A Kiệt hình như vẫn chưa hiểu...

Nam nhân...dĩ nhiên có thể...Ngụy Vô Song hai má giật giật một chút.

Xích Lang cùng Nguyệt Cơ sửng sốt chớp mắt một cái.

"Quả thật là nhặt được bảo bối, đại ca, vị thiếu hiệp này tặng ta được không?"

"Cũng khó...Có điều không biết hắn có thích hay không? Nguyệt Cơ ngươi mau nói cho hắn nam nhân làm thế nào để ngủ với nhau!"

"Tuân mệnh."

Nguyệt Cơ vỗ tay hai cái, một người mặc áo choàng đen bước đến.

"Cởi ra!"

Người nọ nghe lệnh lập tức cởi bỏ áo choàng, đúng là nam nhân nhưng lại không có thốn lũ*.Nam nhân quỳ trước mặt Nguyệt Cơ cởi bỏ đai lưng y phục...mang hạ thể của hắn ngậm vào miệng... 

"Các ngươi....[nôn]..." A Kiệt nôn ra một ngụm nước, kìm lại trong yết hầu muốn chửi cũng chửi không được.

"Ân." Nguyệt Cơ chỉ xuống đất, nam nhân liền giống súc sinh quỳ rạp người nâng cao tiểu huyệt.

"Nhìn cho kỹ!" Nói xong, Nguyệt Cơ lạnh lùng mang hạ thể sát nhập nam nhân hung hăng luật động.

Quần Ngạo vừa định che mắt A Kiệt cũng không kịp. A Kiệt sớm đã nhìn thấy, bên tai lại vang lên tiếng két két tục tĩu như tiếng trống đánh vào bụng hắn, mật xanh mật vàng đều nôn ra sạch sẽ.

"Thấy rõ chưa?" Xích Lang nói xong một câu liền đoạt lại A Kiệt từ trong tay Quần Ngạo.

"Buông hắn ra!" Ngụy Vô Song trong mắt đầy bạo khí, nhưng cũng cảm thấy kinh sợ Xích Lang, "Chỉ là một tên nam nhân không thể phản kháng có gì phải đùa?"

"Nói cũng phải." Xích Lang buông A Kiệt ra, từ bên hông lấy ra ba viên thuốc, cẩn thận điểm huyệt cả ba mới mang mấy viên thuốc nhét vào miệng ba người. "Không có hai mươi năm công lực sẽ không giải được huyệt đạo." Nhuyễn Cân Tán đã được giải, có điều huyệt đạo lại bị phong tỏa không thể vận khí thi triển võ công.

"Ngươi nếu dám cắn lưỡi..." Xích Lang phất tay áo, Ngụy Vô Song cùng Quần Ngạo lập tức bị đẩy đến hai cọc gỗ chữ thập, tay chân cũng bị xích sắt trói lại, "...ta sẽ giết bọn hắn."

A Kiệt mở miệng nhìn Xích Lang, thình lình đá một cước vào giữa hai chân hắn.

"Không biết phải trái!" Xích Lang kêu lên thảm thiết, gỡ ngọc châm trên đầu đâm vào vai trái Ngụy Vô Song.

"Ngụy đại ca!"

"Ngươi đá ta một cái ta liền trên người hắn chọc một lỗ, hai cái chính là hai lỗ, mười cái là mười lỗ, xem hắn khi nào thì biến thành tổ ong."

"Đại ca, như vậy Nguyệt Cơ sẽ rất luyến tiếc." Nguyệt Cơ vừa xong [chuyện], bước đến trước mặt Ngụy Vô Song kéo áo hắn xuống liếm vết máu, "Có điều ta lại rất thích hương vị này."

"Ha ha ha ha...vừa hay...."

Xích Lang mang A Kiệt đặt dưới đất, chậm rãi cởi bỏ ngoại sam của hắn, rồi đến trung y, tràng khố, lý khố, làn da mật ong cùng thân thể thiếu niên tinh tế rắn chắc đều lần lượt hiện ra. 

"A a a......ngon...ngon........" Xích Lang nuốt nước miếng đè trên người A Kiệt thưởng thức, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi nếm thử, giống như đang hưởng thụ mỹ vị món ngon.

"A Kiệt..." Ngụy Vô Song kêu nhỏ, A Kiệt cố sức ngửa đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm giống như nguồn sống duy nhất của hắn...

Nhìn nhau thật lâu Ngụy Vô Song vẫn không chớp mắt một cái. Đang lúc Xích Lang cởi bỏ đai lưng, hắn hô lên một tiếng thật to.

"Đừng có gấp, từ từ sẽ đến lượt ngươi." 

"Đến lượt ta!" Ngụy Vô Song đột nhiên kéo đứt dây xích, không đợi Nguyệt Cơ phản ứng liền một chưởng đánh hắn ra xa mười thước, rồi đứng dậy giữ cọc gỗ đánh về phía Xích Lang. Xích Lang kinh ngạc chỉ biết nắm theo y phục chật vật nhảy tránh.

"A Kiệt!"

"Ta không sao, mau giúp ta giải huyệt đạo, ta phải giết chết hai tên chó này.!" 

"Ân." Ngụy Vô Song cầm cái chén trên bàn đánh về hướng Quần Ngạo, rồi ôm A Kiệt giải huyệt cho hắn. A Kiệt vừa được tự do liền bật dậy chuẩn bị giết người.

"Từ từ..."

"Đừng cản ta..."

"Thế nào cũng phải mặc quần áo trước đã." Quần Ngạo thoát khỏi xiềng xích, bước đến nhặt lại y phục cho A Kiệt.

A Kiệt lúc này mới sực nhớ trên người trần trụi không một mảnh vải, vội vã đoạt lại y phục khua khoắng lung tung, "Không giết hai tên yêu quái này, ta sẽ không gọi là Nam Cung Kiệt." Nghĩ lại chuyện lúc nãy, A Kiệt bắt đầu thấy sợ, hốc mắt cũng đỏ lên. Hắn dù sao cũng vẫn là hài tử.

"Tại sao? Ngươi tại sao có thể tự giải huyệt đạo?" Nguyệt Cơ bị trúng một chưởng không nhẹ, bây giờ mới bò dậy được.

"Ngươi bất quá cũng chỉ mười mấy tuổi, như thế nào có thể...." Xích Lang cầm trên tay Tây Vực Loan Đao, cùng Nguyệt Cơ đứng vào một chỗ cảnh giác nhìn chằm chằm Ngụy Vô Song.

Ngụy Vô Song không thèm nhìn chúng, quay người giúp A Kiệt sửa sang y phục. "Xích Lang, Nguyệt Cơ, các ngươi bị Hỏa Linh Thần Giáo của Tây Vực đánh trọng thương mới phải đến chỗ này dưỡng thương đúng không?"

"Nếu ta đã có thể tự giải huyệt đạo, các ngươi nói, có thể là đối thủ của ta không?" Ngụy Vô Song lạnh lùng nói, ngay cả Quần Ngạo cùng A Kiệt cũng cảm thấy sợ hãi.

Xích Lang cùng Nguyệt Cơ nhìn nhau một cái quyết định tiên phát chế nhân, trăm ngàn hình cụ dày đặc nhắm hướng cả ba bay tới.

Ba người không phải tầm thường, lưu loát lùi ra sau chia làm hai nhóm, Ngụy Vô Song một mình đối phó Xích Lang, Quần Ngạo cùng A Kiệt đối phó Nguyệt Cơ.

Đánh được hơn trăm chiêu Nguyệt Cơ đã bắt đầu đuối sức, đối với hai người chỉ thủ chứ không thể công. Mười năm đi lại giang hồ lại mất mặt như vậy, đường đường Ma Vực Song Sát lại không đánh nổi ba tên tiểu tử, cho dù đại ca không bị thương cũng chỉ có thể cùng tên thiếu niên kia cân sức cân tài chứ không thể hơn.

"Ngươi tự lo cho mình đã!" Thừa dịp Nguyệt Cơ mất tập trung, A Kiệt cầm một lọ thuốc ném vào mặt hắn.

"A---!" Nguyệt Cơ che mắt thét lên, Quần Ngạo thừa dịp đánh trúng vào tim hắn.

"Trời ạ, đây là cái gì?" Nhìn Nguyệt Cơ trên mặt đầy máu, A Kiệt sợ hãi vội vã ném lọ thuốc xuống đất.

"Ta còn định hỏi ngươi thứ này là cái gì?"

"Vừa rồi trên người lão quái vật kia lấy được. Ta cũng không biết là thứ gì."

"Không biết? Không biết ngươi còn dám ném thử?" Quần Ngạo thở hắt một cái, nặng nề tặng cho A Kiệt mấy quyền.

"Hắn chết rồi à?" A Kiệt chỉ vào Nguyệt Cơ hỏi.

"Không có, ta không có giết hắn."

"Ân." A Kiệt nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng bọn họ vừa giết người. Tuy rằng hắn đáng chết, nhưng đánh cho trọng thương như vậy cũng đủ rồi.

"Mau đi giúp Ngụy đại ca!"

- ---------

Hai người đi đến khách phòng hình tháp, Ngụy Vô Song đã hạ gục Xích Lang.

"Ngụy đại ca, xem ra không cần chúng ta giúp sức. Tên quái vật ngươi, lão tử đá chết ngươi!" A Kiệt bước đến đá lung tung trên người Xích Lang.

"Được rồi, A Kiệt, hắn cũng không còn mấy hơi thở." Quần Ngạo nghe A Kiệt tuôn ra mấy câu thô uế lại thấy đau đầu.

"Tha cho ngươi! Lần sau gặp lại lão tử làm thịt ngươi!" lại đá một cái, "Ngụy đại ca! Chúng ta đi!"

Ngụy Vô Song vuốt cằm nói, "Ân. Các ngươi ra ngoài trước giải quyết bọn thủ vệ, ta có việc phải đến đại sảnh."

"Vậy ngươi nhanh lên."

- ---------

Quần Ngạo cùng A Kiệt ở ngoài đợi thật lâu mới thấy Ngụy Vô Song bước ra.

"Ngụy đại ca, ngươi chậm quá!" A Kiệt oán giận nói.

"Tìm đồ à?" Quần Ngạo hỏi.

"Tìm thấy rồi." Ngụy Vô Song khẽ cười.

"Ngươi làm sao vậy? Bị thương?" Nhìn thấy Ngụy Vô Song sắc mặt tái nhợt, Quần Ngạo cùng A Kiệt lộ vẻ lo lắng.

"Không có, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi!"

"Ngụy đại ca, kiếm của ngươi thật là tốt. Ngay cả bao kiếm cũng đẹp như vậy..."

"A Kiệt có sao không?"

"Ta không sao." A Kiệt nhìn Ngụy Vô Song cười thật tươi.

Ngụy Vô Song lúc này trên mặt mới bớt vẻ lo lắng.

- -------------------

Ân ái dưới hoa, chết cũng làm ma phong lưu.

"Lão gia ngươi muốn giết ta?"

"......................"

Ngươi đáng chết!

- --

====================================

*thốn lũ: hair í =,,=
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.