Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 130: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – THỐNG KHỔ
Tác giả: Luna Huang
Qua đi bốn tháng, Trưởng Tôn Tề Duyệt liên tục gặp ám sát, đương nhiên đây cũng là do Nhữ Hinh cùng Trưởng Tôn Khởi Hiệp hợp kế ám hại hắn. Thế nhưng mỗi lần hắn đều toàn mạng trở về, lại còn anh tuấn tiêu sái không hề sứt mẻ khiến Nhữ Hinh giận lại không thể phát tiết được.
Mà hắn cũng không có đến chỗ những thiếp thất khác, Nhữ Hinh đuổi mãi hắn cũng sẽ ở chỗ của nàng. Hắn bảo thú các nàng là vì thỏa thuận không phải hắn nguyện ý, thế nên đừng hòng hắn đến đó.
Như hôm nay vậy, Nhữ Hinh vừa trút giận lên đám hoa mắt ngọc xong đã thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt tiêu sái bước vào. Đây khiến nàng vừa giận vừa sợ, sợ hắn nhìn thấy hoa bị nàng tàn phá, giận vì lần hành thích này lại thất bại rồi.
“Phu quân trở về rồi sao?” Nàng cố ý đứng để váy che đi đám hoa tan nát trên đất.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy nhưng lại là như không thấy, hắn bước đến gần nàng mỉm cười, đáp: “Vừa xong việc nhớ nàng liền lập tức trở về.” Hắn khom người bế nàng đi đến bên giường.
Tâm của Nhữ Hinh nhảy đến loạn nhịp, nàng khẽ thở phào vì nghĩ hắn không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn đưa tay chỉ đám hoa phía sau lưng hắn nói: “Hoa kia. . .”
“Ân?” Trưởng Tôn Tề Duyệt dừng bước quay đầu lại qua loa nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ.

“Thiếp lỡ tay làm rơi mất.” Nhữ Hinh bày ra vẻ như tiểu hài tử vừa mắc lỗi sợ bị phạt vậy, âm thanh lí nhí trong miệng lại thập phần đáng yêu.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đặt nàng ngồi trên giường khẽ cười, nhìn nàng hiện tại hắn nhớ đến Nhữ Hinh của năm đó, lúc nàng còn nhỏ đều sẽ có dáng vẻ như thế này. Hắn áp nàng xuống giường tà mị cười: “Nếu là lỡ tay liền bỏ đi thôi, nàng muốn ngày mai ta lại mang về cho nàng.” Nói thì nói là hoa tiến cống, hắn sống tận hai đời đương nhiên biết cách lấy về rồi.
Nhữ Hinh không muốn cùng hắn có lễ phu thê nên đầu tránh né xoay đi nơi khác: “Phu quân, chàng. . .”
“Ta muốn cùng nàng có phu thê chi thực, chẳng phải nàng muốn có hài tử sao? Ta cũng vậy.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đặt lên cổ nàng một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước hỏi: “Chúng ta. . .có được không?”
Những trò nàng cùng Trưởng Tôn Khởi Hiệp hợp tác hắn hoàn toàn có thể tránh, nhưng để nàng bớt cùng tên đó tiếp xúc liền cũng chỉ có thể để nàng sớm hoài thai thôi. Mà hắn cũng muốn có được nàng, muốn làm phụ thân, muốn gặp lại Trưởng Tôn Dĩ Hiên Trưởng Tôn Mạn Khiết.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com),những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh cắn chặt răng gật đầu. Đã là hy sinh còn cần danh tiết gì, chẳng phải đời trước nàng cũng cùng hắn đó sao. Nàng vì Nhữ gia, nàng có thể nhẫn.
Lúc nhỏ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu nộn phấn của nàng hắn đều kiềm không được cảm xúc mà hôn lên gò má đỏ ửng phúng phính kia. Hiện tại vẫn là như vậy, nhưng nàng đã không còn cười khanh khách mỗi khi hắn chạm đến nữa.
Sau một trận điên loan đảo phượng, Nhữ Hinh tỉnh lại vào sáng hôm sau, nhìn thấy trên người mình loang lỗ những vết đỏ ám muội, cả người nàng run lên. Nhớ đến chuyện đêm qua khiến nàng cảm thấy bản thân thật bẩn, nàng muốn lập tức đi tắm, tẩy hết các vết bẩn này.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cảm thấy được thiên hạ trong lòng đang run, hắn mở mắt hỏi: “Hinh nhi, tỉnh?” Đêm qua hắn lăn nàng đến gần sáng, thiết nghĩ lúc này nàng cũng rất mệt mỏi. Nhưng lúc thấy nàng ôm chặt hắn không buông, hắn lại có được cảm giác như nàng của năm đó, luôn yêu hắn bất chấp mọi thứ.
“Ân, thiếp thân muốn đi tắm một chút.” Nén lại buồn nôn trong lòng, Nhữ Hinh nhẹ nhàng đáp.
“Ta đưa nàng đi.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa ra đề nghị muốn ngồi dậy lại bị Nhữ Hinh ấn xuống giường, “Chàng cũng mệt mỏi rồi, thiếp tự đi được.” Nàng ôm lấy chăn che thân thể mình tự xuống giường.
Trưởng Tôn Tề Duyệt giữ cổ tay nàng hỏi: “Nàng xác định?” Ưng mâu nhìn chằm chằm sắc mặt của Nhữ Hinh.
“Ân.” Nhữ Hinh nhìn hồi hắn, cười một cái liền rút tay lại khoác áo chậm rãi bước ra ngoài, bước vào dục phòng gần đó.
Nàng không cho Thiêm Hương vào hầu hạ, tự ngâm mình trong nước, tay cũng không tháo băng vải ra cầm lấy khăn cố sức chà trên làn da trắng mịn đầy vết đỏ của mình. Nàng muốn kỳ hết những thứ bẩn này đi, không để nó bám vào người của mình.
Trưởng Tôn Tề Duyệt ở bên ngoài nhìn vào thấy được dáng vẻ của Nhữ Hinh khiến hắn cực kỳ khó chịu trong lòng. Không muốn nhìn thấy nàng tự hành hạ mình, hắn đẩy cửa bước vào.
Nhữ Hinh hốt hoảng khi nhìn thấy hắn xuất hiện, nàng lấp bấp nói: “Chàng. . .sao lại. . .?” Hắn vì sao vào đây? Hắn đã thấy những gì? Tay nàng che lại thân thể trên mặt nước của mình, cả người hơi động cố để thân thể chìm xuống nước dấu dưới cánh hoa.
Trưởng Tôn Tề Duyệt như chưa hề thấy gì, mỉm cười cầm lấy khăn trên tay nàng nói: “Ta giúp nàng.”
“Cái này. . .cái này không tốt lắm đâu.” Nhữ Hinh đỏ mặt quay đầu sang nơi khác.
“Sao lại không tốt?” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhúng khăn xuống nước, lại giúp nàng nhẹ nhàng lau bả vai bị nàng chà đến đỏ kia: “Chúng ta là phu thê, đêm qua chẳng phải cũng nhìn thấy hết rồi sao?”
Nhữ Hinh không đáp, để hắn tùy ý. Lòng nàng một mảnh loạn, không biết hắn có thấy hành động của nàng lúc nãy hay không. Hắn diễn như thật vậy, nàng cũng không thể đoán ra được.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhẹ nhàng gỡ móng giả của nàng xuống, lại tháo băng vải trên tay nàng, mắt hắn liếc nhìn khuôn mặt sớm bị nàng hất đi nơi khác. Nàng không muốn nhìn thấy, hắn biết nàng không sợ những thứ xấu xí này, nàng là sợ nhìn phải sự ngu ngốc của bản thân ở kiếp trước.
Mà khi hắn nhìn thấy những dấu vết xấu xí trên tay nàng, vết thương cũ trong lòng hắn lại rỉ máu. Lúc nhỏ hắn từng hôn qua bàn tay nhỏ bé của nàng, lúc nàng mở những móng tay nhỏ, cầm chặt ngón trỏ của hắn, hắn cảm nhận được sự ấm áp mềm mại bên trong.
Sau này hắn lại hôn lên đó, những ngón tay nhỏ theo những cái lắc đầu của hắn chậm rãi mở ra, lòng bàn tay mềm mịn kia để hắn không thể nào quên được. Nhưng hiện tại, đến một chút ấm áp hắn cũng cảm nhận không được thử hỏi làm sao không đau lòng cho được. Cố nén cảm xúc giúp nàng nhẹ nhàng lau tay rồi đến vai.
Ai biết Trưởng Tôn Tề Duyệt chạm đến làn da kia của nàng đột nhiên lại nổi lửa. Hắn cắn chặt răng nén lại, đến cùng vẫn lại lao xuống thùy trì cùng nàng một trận điên loan đảo phượng. Sau chuyện này hắn thầm thề sẽ không làm như vậy nữa, cũng hy vọng sớm có Trưởng Tôn Dĩ Hiên, chỉ có như vậy quan hệ của nàng cũng hắn mới có thể tốt hơn.
Sau đó mấy ngày, khi Trưởng Tôn Tề Duyệt xong công vụ trước giờ hắn trở về liền thấy Thiêm Hương nhìn trước ngó sau, tay mang một chung đồ tiến vào phòng. Hắn cau mày bước đến, thông qua lổ nhỏ trên cửa nhìn vào bên trong.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com),những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Khi chung đồ được mở ra khiến hắn kinh ngạc, bởi nó bốc lên mùi của thủy ngân lỏng. Trong cung nghiêm cấm có dược liệu tránh thai cũng như phá thai, thế nên nàng muốn dùng cách này. . .
Thiêm Hương quỳ trước mặt Nhữ Hinh run rẩy nói: “Tiểu thư, người suy nghĩ kỹ a. Thứ này rất nguy hiểm, tránh thai không nói còn có thể khiến người mãi mãi không thể hoài thai nữa. Nếu như. . .nếu như. . .” để người biết liền đại họa.
Nhữ Hinh điềm đạm cầm lấy ly nhỏ đựng thủy ngân lỏng trong chung, nàng thổi thổi cho nguội: “Ta vốn cảm thấy đời này không còn gì đáng luyến tiếc nữa, chỉ là vẫn chưa muốn chết sớm như vậy nên mới cho ngươi biết. Lại nói cũng không phải lần đầu sử dụng.” Bởi dùng thứ này rất có hại, ngoại trừ những thứ đáng sợ Thiêm Hương nói ra còn nguy hại đến tính mạng người sử dụng. Mà nàng không muốn chết sớm như vậy, thế nên để Thiêm Hương biết có gì còn cứu được nàng.
“Nhưng người sử dụng liên tục như vậy. . .”Thiêm Hương cũng rơi nước mắt nói: “Người hà tất hành hạ bản thân như vậy a!”
Nhữ Hinh một hơi uống cạn, nàng cau mày, tay vẫn ôm lấy bụng mình đôi môi anh đào hiện lên nụ cười khổ, như là đang nói với đôi nhi nữ đời trước của mình, lại như là đang nói với Thiêm Hương vậy: “Nếu còn cơ hội chúng ta lại trùng phùng.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt bị hách đến không nhẹ. Hắn rất muốn xông vào ngăn cản nàng, nhưng nếu là như vậy nàng sẽ càng e dè hắn hơn, vì thế hắn chỉ có đứng một chỗ nhìn nàng tự hủy hoại mình. Nghe được câu cuối của nàng, hắn thất thiểu cất bước đến căn phòng hắn vốn chuẩn bị cho Trưởng Tôn Dĩ Hiên.
Đẩy cửa bước vào nhìn quanh một vòng, sau đó bước đến tủ y phục, mở ra. Nơi này lúc trước cũng là Trưởng Tôn Dĩ Hiên ở, hắn lưu lại mỗi một kiện y phục mình từng mặc để dành cho nhi tử của mình. Hắn dành không ít thời gian suy nghĩ xem sau này phụ tử bọn họ sẽ làm gì, đời trước chẳng phải nhi tử rất thường nhìn hắn đó sao. Không ngờ, đến hôm nay mới phát hiện, hắn mất quyền lợi làm phụ thân rồi.
Đây đều là hắn một tay tạo nên. Nếu nàng đã muốn như vậy, vậy liền không thể trách hắn buộc nàng bên cạnh mình một đời rồi. Cả ngày hôm đó hắn ở đó rất lâu không hề bước ra ngoài.
***Đôi lời của tác giả: Đây là ta đọc được trên mạng, không biết thủy ngân lỏng có thực sự tránh được thai hay không nhưng vẫn là đưa vào. Nếu mọi người đã có thể chấp nhận trọng sinh quỷ thần này nọ thì một ly thủy ngân lỏng nhỏ cũng không khó tiếp thu đâu ha ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.