CHƯƠNG 103: THÀNH TOÀN NGƯỜI RẤT KHÓ Tác giả: Luna Huang Từ sau sự kiện kia, Nhữ Hinh luôn ở phủ cùng Nhữ Thành Sở chơi đùa. Hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là đột nhiên Tiểu Đóa cầm lấy một ống đồng chạy vào nói: “Tiểu thư, Xuyên vương gia cho người mời.” Nhữ Hinh tiếp nhận ống đồng, xem xong thư bên trong ống liền nói: “Ta xuất phủ, ngươi ở lại trông trừng Sở nhi không để nữ nhân kia đến gần.” Nói xong nàng trực tiếp xuất phủ leo lên mã xa đến điểm hẹn. Chỉ là một hôn sự thôi mà, có cần phải gọi nàng đi thương lượng hay không. Mà đại hôn một đời người chỉ có một lần, nàng cũng không muốn tùy tùy tiện tiện cử hành được. Điểm hẹn là ở một vườn hoa hướng dương nở rộ ngoài kinh giao, nơi này Trưởng Tôn Vĩnh Liêm rất thường cùng nàng đến. Hắn lúc nào cũng mang theo cao điểm cùng nàng vừa ăn vừa thưởng hoa, cuộc sống này rất giống cuộc sống của nàng ở biệt viện, nàng rất thích. Ở bên hắn nàng luôn cảm thấy bình yên, nên gả cho hắn cũng không tệ. Nàng đảo mắt khắp vườn hoa hướng dương vàng rực lại không thấy được thân ảnh của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, nghĩ là hắn bận công sự chưa đến kịp thế nên nàng bước đến chỗ mà bọn họ thường ngồi. Chỉ là lúc này nơi này cũng không có bàn ghế như Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thường chuẩn bị, nàng đứng đó nhắm mắt hít thở không khí trong lành. Nghe được tiếng bước chân đến gần mình, không xoay người cũng không mở mắt, nàng khẽ hỏi: “Đến rồi sao?” “Ân.” Một chữ cực nhẹ bay vào bên tai nàng, kèm theo đó là khí tức quen thuộc phá đến bên vành tai để nàng kinh hách xoay người lui về phía sau. Là hắn? Trưởng Tôn Tề Duyệt!!!
“Rất bất ngờ?” Trưởng Tôn Tề Duyệt không gấp, chỉ đứng đó chấp tay sau lưng nhìn nàng, trên môi hiện lên một cười giễu. Hắn sớm biết được cách truyền thư của nàng cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, ngay cả hành tung cũng biết chỉ là hiện tại mới sử dụng mà thôi. Vốn nghĩ để nàng tiếp xúc với Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng tốt, để hoàng huynh của hắn không còn có thành kiến với nàng, nào ngờ, đến thê tử cũng mất luôn. Nhữ Hinh lùi đến sát vách núi, đôi tay nàng bấu chặt vách núi như thể muốn cào ra được một cái hang để chui vào bên trong vậy. Không phải dạo này hắn đều say rượu sao? Vì sao hiện tại xuất hiện ở nơi này? Mà không cần nghĩ cũng biết bức thư kia là giả rồi. “Ngươi muốn gì?” “Nàng nói xem!” Mang theo tiếu ý ngâm ngâm, Trưởng Tôn Tề Duyệt thong thả thả bộ đến trước mặt nàng. Cúi đầu, đưa tay nâng cằm nàng lên, buộc nàng nhìn thẳng mình. “Ta sắp là hoàng tẩu của ngươi, ngươi nên tự trọng một chút.” Nhữ Hinh tuy sợ nhưng vẫn cứng miệng nói ra lời này. Nàng làm sao quên được kích động của hắn ngày đó ở ngự thư phòng, chỉ là nàng không hiểu vì sao hắn lại như vậy mà thôi. Lòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt lại nhói lên một cái như là đột nhiên bị tiễn bắn vào tim vậy. Ánh mắt của hắn run một cái rồi lại ôn nhu cẩn thận quan sát nàng: “Chính vì biết sắp đại hôn của nàng, ta cố ý đến chúc mừng.” *** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com),những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn *** Hắn suy nghĩ kỹ rồi, phụ hoàng nói đúng, nàng nên được hạnh phúc, hắn nên thành toàn nàng. Nhữ Hinh nghe vậy có chút hòa hoãn hơn, “Vậy đến hôm đó chúc cũng được, nếu không còn gì nữa. . .” Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa ngón tay đặt lên miệng của nàng, ngăn lời sắp nói của nàng ra khỏi miệng. Thấy nàng không nói nữa, hắn chậm rãi vuốt ve gương mặt nàng như thể sau lần này sẽ không còn được nhìn, không có được sờ vào nữa vậy. Mà cũng đúng thôi, nàng sắp thành hoàng tẩu của hắn rồi, hắn nào có thể nhớ liền đến gặp nàng được nữa. Nhữ Hinh sợ đến thở cũng nhẹ đi không ít, nàng cũng không dám nhiều lời, con mắt liên tục cẩn thận nhìn đôi tay của hắn. Đến khi tay hắn vuốt ve sửu dung bị tóc che lại của nàng khiến nàng có chút không hiểu. Lại nghe hắn chậm rãi nói: “Sau này phải sống thật hạnh phúc, chuyện gì bỏ qua được thì bỏ qua. Nàng là chính thê đám thiếp thất kia sẽ không dám làm gì nàng.” Nhữ Hinh vốn muốn há miệng nói lại nghe âm thanh không mặn không nhạt của hắn truyền đến: “Nếu có thể bắt đầu lại, nàng sẽ yêu ta, đúng không?” Môi hắn hạ xuống đỉnh đầu đầy tóc của nàng một nụ hôn. Hắn không muốn phi lễ nàng, càng không muốn hoàng huynh hắn chịu thiệt thòi. Tay lại chuyển đến cây trâm cài tóc duy nhất trên búi tóc của nàng, chậm rãi gỡ xuống. Cử động của hắn khiến cho búi tóc của Nhữ Hinh mất đi cố định, ba nghìn sợi tóc chậm rãi xõa xuống, mái tóc đen bóng mượt được nàng chăm sóc kỹ lưỡng bị gió thổi tung, lộ ra toàn bộ gương mặt của nàng. Tay hắn lại giúp nàng vén gọn tóc bay loạn trên mặt ra sau tai. Hành động vô cùng ôn nhu, nếu người nhìn không biết cứ nghĩ là một đôi phu thê vừa thành thân vậy. Trong lòng Nhữ Hinh không biết là tư vị gì. Cái gì mà nếu có thể chứ, làm sao có được, mà cho dù có nàng cũng sẽ không chọn hắn. Tay nàng bất giác đặt lên trên bụng mình. Hài tử của nàng, nàng thấy được hắn khóc bảo rằng hắn không được phụ thân yêu thương. Đặt trâm vào tay của Nhữ Hinh, Trưởng Tôn Tề Duyệt cầm chặt tay nàng, đôi mắt không hề rời khỏi gương mặt của nàng, lại nhẹ nhàng nói: “Nếu ta chết đi, nàng có đau lòng không?” Tay cầm trâm của Nhữ Hinh bắt đầu run rẩy, muốn rụt về nhưng lại bị Trưởng Tôn Tề Duyệt nắm chặt: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ cười, một tay cầm tay nàng để đầu trâm đặt ngay tâm khẩu của mình, một tay hạ xuống vòng eo thon của nàng kéo sát vào trong lòng mình. Hắn chưa từng dám ôm nàng như vậy, đương nhiên lần hắn cứu nàng liền không được tính, lúc đó là tình thế nguy cấp. Hắn áp mặt sát bên tai nàng khẽ bật hơi: “Hinh nhi, ta thực sự rất yêu nàng.” Thoại âm vừa rơi, trâm liền bị tác động lực xuyên qua y phục cấm vào trong tâm khẩu của hắn. Song chưởng của hắn dùng sức ôm chặt lấy nàng: “Dù chết ta cũng muốn chết trong lòng nàng, thành toàn ta, như ta thành toàn nàng gả cho hoàng huynh vậy.” Âm thanh lúc này dường như có chút thư thái, tựa như lựa chọn cái chết là lựa chọn giải thoát vậy. Chiếc trâm này là lúc cập kê An thị tặng cho nàng. Lúc nào nàng cũng mang theo nó bên người. Cũng chiếc trâm này từng chứng kiến chuyện của hắn cùng nàng, chứng kiến cái chết của nàng, nhuốm đầy máu của nàng, hiện tại đến lượt máu của hắn. Tay cầm trâm của Nhữ Hinh không bị khống chế liền buông lỏng. Nàng dùng sức đẩy hắn ra nhưng vẫn không thoát nỗi sức lực của một nam tử: “Ngươi điên rồi, mau buông ta ra!” “Chỉ cần nàng nhớ kỹ, trên thế gian này vẫn còn một người rất yêu nàng là ta, vậy ta đã mãn nguyện rồi.” Hắn điên sao? Không, hắn không điên, chỉ cần người biết chuyện của hắn cùng nàng cũng sẽ không nghĩ hành động lúc này của hắn là điên. Nàng có niềm vui mới, không cần hắn nữa. Hắn cô độc, xám hối, tự kiểm điểm chờ nàng lâu như vậy, đổi lại cái gì cũng không có, hắn cảm thấy sống trên đời này không còn ý nghĩa gì nữa. Trưởng Tôn Tề Duyệt không lưu ý đến hành động của nàng, chỉ như là không chút đau đớn mỉm cười nhắm mắt lại tận hưởng giây phút cuối cùng hắn có nàng bồi bên cạnh. Lúc này đây nàng vẫn là nàng, vẫn là một thiếu nữ chưa thuộc về bất kỳ người nào.
Khẽ cười hắn ngâm nga từ khúc: Cảnh đẹp nhất trong đời ta, chính là lúc gặp được nàng. Giữa biển người mênh mông lặng lẽ nhìn nàng, vừa xa lạ vừa quen thuộc. Mặc dù chúng ta thở cùng chung một bầu không khí nhưng lại vô pháp ôm được nàng. Nếu được thay đổi không gian, thời gian, thân phận, địa vị, chỉ nguyện thấy được ánh mắt nàng. Nàng của ngàn năm sau sẽ ở đâu? Ở bên cạnh có phong cảnh như thế nào? Câu chuyện của chúng ta không được xem là mỹ lệ, nhưng tại sao lại khó quên như vậy? *** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com),những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn *** Nhữ Hinh đẩy mãi vẫn không lay được hắn dù chỉ một chút, mệt mỏi để nàng phải ngừng động tác của mình, mà nàng cũng ngửi được mùi tiên huyết nồng nặc giữa hắn và nàng. Chỉ là nàng nghe được âm thanh của hắn ngày càng nhỏ ngày càng ngắt quãng nhiều, khí tức càng ngày càng không thông thuận, vòng tay ôm chặt nàng nay cũng nới lỏng không ít. Nàng nhân cơ hội này dùng hết sức đẩy ngã hắn, chạy ra cách hắn không xa. Chỉ thấy y phục của hắn, nơi bị trâm cấm vào không ngừng chảy máu, mà y phục của nàng cũng bị nhiễm đỏ. Trưởng Tôn Tề Duyệt không phòng bị bị nàng đẩy ngã trên đất, hắn nhìn nàng nâng tay lên khó khăn nói: “Hinh nhi, đừng như vậy!” Hắn cũng trụ không được nữa rồi, nàng vẫn còn bài xích như vậy. Hắn muốn đứng lên nhưng lúc này có lẽ mất máu quá nhiều, đầu óc trở nên choáng váng, ngồi cũng không vững có chút lảo đảo. Nhữ Hinh không nghĩ nhiều lập tức xoay người ly khai nơi này. Nhìn thấy bóng lưng nàng rời đi, âm thanh gọi nàng cũng phát không ra được liền ngất đi. Mà Nhữ Hinh chạy ra khỏi vườn hướng dương đến chỗ đặt xe ngựa, liền đụng phải Trưởng Tôn Vĩnh Liêm. Lúc này nàng rất hoảng rất hoảng nên cấm đầu mà chạy lên xe ngựa, giục xa phu hồi phủ. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nheo mắt nhìn gương mặt thất thần của nàng, tuy hắn nhìn không thấy máu trên y phục nàng nhưng lại ngửi được mùi tiên huyết lúc nàng chạy vội lướt qua người hắn. Cau mày thầm nghĩ không ổn hắn lập tức chạy đến chỗ nàng vừa ly khai. Hôm nay hắn vốn muốn đến tìm Trưởng Tôn Tề Duyệt, nhưng bước vào Chính Vũ cung liền không thấy người. Ngẫm liền thấy không ổn, chạy đến Nhữ phủ nghe được Tiểu Đóa nói liền biết mà chạy đến nơi này. Khi đến nơi chỉ thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt nằm đó, vết thương không ngừng chảy máu, mà trên vết thương chính là cây trâm của Nhữ Hinh. Hắn vội chạy đến tham dò hơi thở sau đó nâng Trưởng Tôn Tề Duyệt hồi cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]