CHƯƠNG 91: HẠ MÀN Tác giả: Luna Huang Đạo sĩ kia lãnh mệnh lập tức tiến hành truy xét. Hắn nhắm mắt khép hai ngón tay vào nhau đặt lên miệng, lẩm bẩm chú văn gì đó, chỉ thấy kim trên đĩa trong tay hắn lập tức xoay nhanh. Mọi người nín thở nhìn đầu kim quay nhanh đến không thấy nỗi, chốc lát lại từ từ quay chậm trở lại. Trong hoa viên của Chính Vũ cung lúc này đến tiếng hít thở cũng không nghe được, nhưng tiếng tim của mọi người đập lại nghe đến rõ ràng. Chỉ thấy kim chậm rãi quay, chầm chậm chầm chậm rồi dừng ở phương hướng cửa phòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Phịch một tiếng, đạo sĩ kia quỳ gối trên đất run rẩy dập đầu. Hoàng thượng gấp đến không đợi hắn nói mà trước tiếp hỏi: “Thế nào? Mau trả lời trẫm?” Sẽ không phải hoàng nhi thực sự. . .thực sự bị. . . “Hồi hoàng thượng, bần đạo không dám nói.” Âm thanh của đạo sĩ khĩ có chút không rõ. “Trẫm lệnh cho ngươi nói.” Hoàng thượng nóng nảy, nộ xích. Đạo sĩ bày ra vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Nơi này âm khí nhiều, nhưng âm khí chủ yếu là phát ra từ phòng kia, chỉ sợ thái tử điện hạ cũng. . .” Hoàng hậu nghe vậy lập tức đứng không vững, cũng may có hai tiểu cung nữ ở sau đỡ lại. Nàng đỡ trán yếu ớt hỏi: “Vậy có cách nào hóa giải không? Mau mau hóa giải cho bổn cung.” Sau khi kinh qua một phen giải thích về vấn đề âm dương, đạo sĩ lập tức ở trên bàn được chuẩn bị sẵn làm phép. Hắn cầm kiếm gỗ lên bắt đầu trình diễn gì đó, cũng không ngừng lắc chuông đốt bùa. Nhữ Hinh phiến chán không thèm nhìn nữa, phản chính nàng mỏi chân rồi liền muốn bước trở về phòng ngồi. Lúc này lại bị cánh tay của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ngăn cản trước mặt, kèm theo cái lắc đầu nhẹ của hắn: “Không nên vào.” “Vì sao chứ? Rõ ràng hắn đâu có bị trúng tà, ta mới không tin.” Rõ ràng là trúng độc lại bị đám người này thêu dệt thành trúng tà, còn giết người moi tim ăn sống nữa chứ. Quả nhiên đám văn thần này không có gì không nói được.
“Nhữ ngũ cô nương vẫn là nghe lời hoàng huynh đi.” Trưởng Tôn Khởi Hiệp nhếch môi đắc ý nhìn Nhữ Hinh, nếu không phải nàng bị hủy dung, hắn nhất định cướp nàng từ trên tay của Trưởng Tôn tề Duyệt. “Bổn vương biết ngươi lo lắng cho thái tử điện hạ, nhưng cũng không thể lúc này xông vào bên trong a. Nhỡ như làm lỡ khiến đạo trưởng bắt không được yêu nghiệt kia, ngược lại còn bị yêu nghiệt nhập vào người ngươi, vậy liền không tốt rồi.” Hai từ ‘yêu nghiệt’ được hắn cố ý nhấn mạnh như ám chỉ đó là Trưởng Tôn Tề Duyệt vậy. Nhữ Hinh thở ra một hơi, khép hờ mắt muốn hỏi ‘ngươi dùng con mắt nào thấy ta lo lắng cho hắn’, nhưng lời đến cửa miệng liền nuốt trở về. Bởi nàng không lo cho hắn nhưng thông qua hắn lo cho Nhữ gia, đây cũng là lo cho hắn rồi còn gì. *** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com),những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn *** Ngay lúc đạo sĩ cầm một chén máu chó muốn hất vào trong phòng thì ở cửa xuất hiện một thân ảnh nam tử tuấn tú, vận trường bào băng lam sắc cực kỳ ôn nhuận, đôi mắt tinh anh nhìn chén máu trên tay đạo sĩ. Đôi môi nhẹ nhàng đóng mở bật ra âm thanh lạnh như băng. “Còn nghĩ là người nào đến nháo Chính Vũ cung, nguyên lại phụ hoàng mẫu hậu sợ nhi thần buồn chán cho người đến đây khai hí.” Nói xong hắn bước ra, động tác đầy khí khái vương giả, hành qua một lễ, hắn phóng nhãn tuyến lên gương mặt tái nhợt của đạo sĩ hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Hất máu chó vào tẩm điện của bổn điện hạ?” Không đợi người đáp hắn lại uy hiếp nói: “Ngươi thử xem! Để xem bổn điện hạ tặng cho ngươi đại lễ gì. Ngươi thần thông quảng đại như vậy ắt hẳn tính ra sau khi chén máu chó kia hất xuống, ngươi sẽ có hạ tràng gì?” Tay của đạo trưởng vì ánh mắt cùng âm thanh uy hiếp kia mà run đến làm đổ chén máu chó lên tay mình. Vội vàng quỳ xuống nói: “Thái. . .” “Không cần nói.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn cũng không nhìn hắn một mắt, phất tay hắn hướng hoàng thượng hỏi: “Phụ hoàng tin tưởng hắn? Tin tưởng nhi thần trúng tà, hay bị yêu ma quỷ quái gì nhập? Vậy có phải hắn nói nhi thần trúng tà phải giết chết nhi thần, người cũng nghe theo hắn?” Cả một đám người im lặng rất lâu, chỉ nghe mỗi âm thanh hút khí. Cũng may còn chưa hất chén máu chó kia vào trong. Nếu là hất vào. . .ai. . .không dám nghĩ tới nữa. Hoàng hậu nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt xuất hiện lập tức lao đến chỗ của hắn, tay phủng trên mặt hắn, ánh mắt ngấn lệ nghẹn ngào nói: “Hoàng nhi, ngươi thật khiến mẫu hậu lo lắng.” “Mẫu hậu, nhi thần vô sự.” Hắn ưu nhã đỡ hoàng hậu, ánh mắt phức tạp soi lên trên gương mặt cứng đờ của Trưởng Tôn Khởi Hiệp, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nhi thần chỉ là thân thể không thích hợp, hiện tại chưa thể thượng triều mà thôi, nhưng công sự vẫn giải quyết ổn thỏa.” Hoàng thượng nghẹn lời nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tề Duyệt rất lâu, thấy hắn không có gì khác biệt mới nói: “Trẫm là vì sợ ngươi có chuyện nên mới làm như vậy.” Ánh mắt lạnh như đao lập tức liếc lên trên tấm lưng từ lâu ướt đẫm của đạo sĩ đang run rẩy quỳ ở nơi đó. Nói vậy là hắn cũng bị gạt rồi! Trưởng Tôn Tề Duyệt cầm chiếc phiến phóng đến cái đĩa mà đạo sĩ đặt ở trên bàn. Chỉ thấy cái đĩa đó vỡ ra, mọi người liền thấy được cơ cấu bên trong, hắn lại hô một tiếng: “Cẩn Đa, mang đến cho phụ hoàng xem.” Cẩn Đa từ ngoài bước vào cầm lấy đĩa hỏng mang đến trước mặt hoàng thượng, quỳ một chân, hai tay cung kính dâng đồ lên. Trưởng Tôn Tề Duyệt ở một bên giải thích: “Phụ hoàng còn nhớ năm nhi thần tám tuổi có sứ thần mang một vật đến dâng cho phụ hoàng không?” Không để hoàng thượng nói, hắn chấp tay lên nhìn trời xanh, âm thanh vẫn nhẹ nhàng nói: “Đó gọi là la bàn, kim của nó luôn hướng về phía bắc. Chính vì lợi dụng đều này, nên hắn cố ý thiết kế thêm một cây kim ở mặt sau. Vốn biết nơi này là đông cung, cửa phòng hướng đông, chỉ cần thiết kế sao cho kim la bàn chỉ hướng đông, kim phụ ở mặt sau hỗ trợ cho kim la bàn vậy liền có thể chỉ vào trong phòng rồi.” “Lại nói, muốn để kim quay vòng hắn cũng chỉ cần thiết kế thêm một cơ quan, có thể hoàn toàn tự quay. Bổn điện hạ nói như vậy. . .” Âm thanh cố ý kéo dài, Trưởng Tôn Tề Duyệt đảo mắt nhìn chặt Trưởng Tôn Khởi Hiệp bật ra hai chữ: “Đúng không?” Hoàng thượng tức giận hạ lệnh chém đám người bịt bợm. Mà đại thần tiến cử cũng bị lôi ra đánh rồi cắt chức. Trưởng Tôn Tề Duyệt bảo chứng Chính Vũ cung không hề xuất hiện tiếng khóc la nào của quỷ thần, mà thái giám cũng không mất tích chỉ là hắn cho xuất cung hồi hương vài ngày thôi. Mà Nhữ Hinh ngủ say như chết cũng nghe không được đương nhiên nàng cùng ý kiến với hắn, như vậy không ai dám lên tiếng dị nghị nữa. Nhìn mọi người đều ra khỏi Chính Vũ cung, Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn đám máu chó còn sót lại trên đất, hạ lệnh: “Cho người đập ra xây lại đi.” Vốn nghĩ đám người này sẽ có hoa chiêu gì, đến cùng cũng chỉ có như vậy. Lúc này sau lưng hắn vang lên âm thanh nho nhã của Nhữ Nhiên: “Điện hạ, đã lâu không gặp, sức khỏe vẫn tốt?” Trưởng Tôn Tề Duyệt quay đầu lại, sự chán ghét lập tức bị tán đi, chỉ nhàn nhạt đáp: “Vẫn tốt, thần sắc của Nhữ thị lang cũng không sai.” “Đây là cũng nhờ điện hạ người cấp dược.” Nhữ Nhiên ôm quyền khách sáo. Nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt sinh long hoạt hổ, hắn nghĩ cũng đến lúc mang Nhữ Hinh trở về rồi. Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ gật đầu, đương nhiên hắn vẫn chưa biết được cách nghĩ của Nhữ Nhiên, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu đã đến liền vào trong dùng tách trà.” “Như vậy không tiện.” Nhữ Nhiên nhẹ nhàng cự tuyệt: “Nhìn điện hạ kim an, hạ quan cũng thấy an lòng, thiết nghĩ gia muội rời nhà đã lâu cũng nên trở về rồi, mẫu thân rất nhớ thương nàng.” Tròng mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt lập tức thay đổi, cử động cũng có chút để lộ khẩn trương. Đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhẹ nhàng bật thanh mang theo chút không dễ chịu: “Vẫn chưa thể để Nhữ ngũ cô nương ly khai, vẫn còn làm phiền Nhữ ngũ cô nương thêm đoạn thời gian.” Nhữ Nhiên còn muốn nói thêm gì đã thấy Nhữ Hinh cùng đám người Nhữ Tuân từ cung môn bước vào, tay nàng còn cầm một con thỏ được vẽ bằng đường đưa lên miệng nhấm nháp, không khỏi phì cười. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ở bên cạnh Trưởng Tôn Tề Duyệt quan sát đám người rời đi lại lên tiếng giục: “Điện hạ, nên vào trong dưỡng bệnh rồi.” “Ân!” Trưởng Tôn Tề Duyệt thuận theo, hắn hướng đám người Nhữ gia cáo từ, sau đó nhìn Nhữ Hinh nói: “Nàng cùng ta vào trong phê tấu chương.” Cả đám người Nhữ gia không hiểu trợn to mắt nhìn bóng lưng của Trưởng Tôn Tề Duyệt ly khai, lại nhìn sang gương mặt thiên chân đang ăn kẹo của Nhữ Hinh như muốn hỏi ‘đây lại là chuyện gì?’. Tấu chương cũng cùng phê? Nhữ Hinh lại làm như không nghe không thấy, tiếp tục ăn kẹo của mình. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thấy huynh muội nhà người ta lâu lâu mới được đoàn tụ cũng thức thời không làm phiền, hắn khách sáo vài câu liền đi theo Trưởng Tôn Tề Duyệt. Nhữ Tuân thấy huynh đệ Trưởng Tôn thị ly khai, hắn khẽ giọng dụ dỗ Nhữ Hinh: “Ngũ muội, sức khỏe điện hạ đã tốt, nên trở về rồi.” Nhữ Hinh nâng mắt nhìn hắn, cười đến tít mắt bật từng chữ một: “Giờ đột nhiên không muốn về nữa.” Lúc đầu trăm phương nghìn kế bức nàng đến đây, giờ lại muốn kéo về, không dễ dàng như vậy. “Hả?” Cả bọn đồng loạt há hốc như không thể tin tưởng Nhữ Hinh chỉ vừa qua không bao lâu đã bị thu mua. Lúc này bốn đôi mắt mở thật to đồng loạt nhìn về phía Nhữ Hinh.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com),những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn *** Nhữ Hinh dẫu môi làm nũng nói: “Về đó không có chất nhi chơi cùng muội a.” Đôi mắt hiện lên vài tia xấu xa bắn lên gương mặt đang dần dần chuyển sắc của Nhữ Tuân. Nhữ Tuân ho khan qua vài tiếng liền nói: “Đột nhiên nhớ ra phụ thân đang chờ bên ngoài, ta trước ra ngoài lấy mã xa.” Nói xong lập tức dùng cước bộ nhanh nhất có thể chạy ra khỏi tầm ngắm của Nhữ Hinh. “Tam ca. . .!” Ánh mắt của Nhữ Hinh lại di chuyển đến trên người Nhữ Nhiên, còn chưa kịp nói hết đã nghe hắn gấp gáp nói như thực sự bản thân có chuyện hệ trọng quấn thân vậy: “Ây ya, đại ca thật hồ đồ, lúc nãy phụ thân bảo đến ngự thư phòng cùng hoàng thượng a, để ta đi gọi hắn.” Dứt lời cũng cước bộ sinh phong bước trước nay chưa từng có, như bay ra khỏi Chính Vũ cung. An Lam Ca rất thức thời, không đợi Nhữ Hinh điểm đến tên mình lập tức đã cười ha ha: “Ta cũng không lưu lại nữa, biểu muội mau vào cùng thái tử điện hạ phê tấu chương đi.” Thoại âm còn chưa rơi hết đã xoay người đuổi theo Nhữ Nhiên. Như Hinh kỳ quái chau mày, ánh mắt lại đảo lên gương mặt cười đến phúc hắc vô lại của Lạc Cách Quận. Không đợi nàng hỏi, hắn liền lên tiếng giải thích: “Mấy hôm nay bọn hắn đều bị bá mẫu thúc giục nên mới có thái độ kia. Còn ta a. . .” Nói đến đây, hắn vươn vai một cái liếc nhìn Thiêm Hương cúi mặt đứng ở cách cửa phòng không xa: “Ta lại đến mượn Thiêm Hương một chút.” Nói xong không đợi Nhữ Hinh đáp ứng liên trực tiếp dùng khinh công lao đến ôm Thiêm Hương rời khỏi Chính Vũ cung. Khi Nhữ Hinh kịp phản ứng hô to ‘đứng lại, Thiêm Hương đi rồi người nào chơi cùng muội’, thì bóng lưng của hắn cũng đã từ lâu không còn. Dậm chân nàng hậm hực bước vào trong phòng. —Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển— Lúc đầu ta nghĩ được nhiều thứ trong tình tiết này lắm, cuối cùng lại vì không am hiểu mà phải lượt bỏ hết, sợ mọi người xem bị tụt hứng thôi ? Trùng hợp hôm nay bên này ta up một chương có đạo sĩ làm phép, bên Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu cũng có đạo sĩ làm phép, mọi người xem chắc biết ta viết dở hơn rồi. Haizzz. . .chậm rãi học hỏi vậy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]