Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 54: ÁN TRONG ÁN
Tác giả: Luna Huang
Rất nhanh lại qua một ngày, ngoài trừ An thị cùng Nhữ Dao ra, hôm nay gặp ai Nhữ Hinh cũng khóc nên ngủ cực kỳ ngon. Hoàn toàn không biết đến tối hôm nay xảy ra màn thú vị gì.
Trong hoa viên giữa hai dãy phòng, dưới sương đêm dày đặc lại pha chút ánh trăng ánh nến từ các đăng lung yếu ớt, có một bóng đen khoác áo choàng hắc sắc che đậy kín kẽ từ phía dãy phòng của Phạm gia chạy về bên dãy phòng của Nhữ gia. Phía sau nàng ta còn có một bóng đen chạy theo.
Trong bóng đen tĩnh mịch nghe rõ ràng bước chân của hai người. Chỉ thấy đứng gần hành lại của dãy phòng Nhữ gia, bóng đen chạy trước đột nhiên dừng bước xoay người lại, mở thanh nho nhỏ: “Di nương, người đừng như vậy nữa.” Vẻ mặt như là thụ sủng nhược kinh.
Bóng đen phía sau mở nón trên áo choàng ra, đúng là bát di nương, chỉ thấy dung mạo dưới nguyệt quang cùng sương đêm mờ ảo, quả là có chút hấp dẫn người, chẳng trách Phạm lão gia lại sủng ái nàng như vậy. Nàng mỉm cười, bước đến chỗ của bóng đen kia: “Dữu Tử, ta biết ngươi vì ta mà suýt mất mạng, thế nên ta mới đặc biệt quan tâm đến ngươi. Ngươi đừng cô phụ tâm ý của ta nữa.”
Dữu Tử lui về phía sau một bước, đầu liên tục lắc, âm thanh cũng có chút run rẩy: “Nô, nô tỳ không muốn.”
Bát di nương lại nở một nụ cười hàm đao, ánh mắt nồng nặc sát ý: “Chẳng phải đã nói rõ rồi sao. Chỉ cần ngươi giúp ta lần nữa ta liền nói cùng lão gia để ngươi lên làm di nương, thế nào?”
“Nô, nô tỳ. . .” Dữu Tử như có điều suy nghĩ, cúi đầu không nói.
Bát di nương bước đến chỗ nàng, thân thiết cầm lấy tay nàng khẽ nói: “Ta cũng biết ngươi sớm cùng lão gia. . .” Ngừng một chút nàng lại mở một câu khác mà không tiếp câu trước: “Thay vì lén lút như vậy, hiện tứ phu nhân cũng không còn, hiện trong phủ ta là lớn nhất, chỉ cần ngươi thành công, ta liền nâng ngươi lên làm di nương.”

“Người. . .người nói là thật?” Dữu Tử như không tin hỏi lần nữa.
“Ta đã từng gạt ngươi chưa.” Thấy Dữu Tử thuận theo mình, bát di nương liền nắm tay nàng kéo về dãy phòng Phạm gia: “Nào, đêm nay ta liền để ngươi hầu hạ lão gia, đừng để lão gia đợi lâu.”
Sau khi thấy Dữu Tử đi vào phòng của Phạm lão gia, bát di nương khép nửa mắt lại đầy khinh bỉ hừ một tiếng rồi xoay người đi đến phương hướng cầu treo. Đương nhiên nàng cũng biết rõ, nơi đó có Lạc Cách Quận.
Lạc Cách Quận vốn đang ngủ đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân để hắn mở mắt cảnh giác nhìn ra phía cửa lều. Tay mò đến bên cạnh cầm chặt chuôi như tùy thời sẽ rút ra chiến đấu vậy. Chỉ là thấy được bát di nương ăn mặc xốc xếch còn lộ cả bả vai cùng một chút của phần phong mãn, chạy vào trong phòng mình lập tức bị hách đến không nhẹ. Mắt thấy nàng ta sắp lao đến chỗ mình, hắn lập tức tránh sang một bên, khép hờ mắt lạnh giọng hỏi nàng ta: “Bát di nương nửa đêm không ngủ xông vào lều của ta không biết muốn làm gì?”
Chỉ thấy bát di nương lê hoa đái vũ, dùng tư thế ngã ngồi đầy kích tình, nhìn hắn thút thít: “Lúc nãy, lúc nãy có ma nữ bám theo muốn giết ta.”
“Thật sao?” Vừa nghe Lạc Cách Quận đã biết nàng ta bịa chuyện. Hắn nhếch môi lại hỏi tiếp một câu: “Vậy sao không chạy đến phòng của Phạm lão gia, lại chạy đến lều của ta?”
“Bởi vì. . .” Bát di nương lại rống khóc lên như gặp chuyện khiến nàng sợ đến không thể sợ hơn được nữa.
Lúc này nàng cũng bịa không ra được lời nào. Bởi nếu nói tịnh phòng liền không hợp lý, bởi căn bản không cần đi xa, tịnh phòng đã rất gần. Nếu bảo đi trù phòng lại càng không đúng, những thứ đó tùy tiện gọi hạ nhân liền được
“Vậy liền thỉnh ngươi mau chóng rời khỏi nơi này. Nếu Phạm lão gia thấy được, ta liền không sao, nhưng ngươi. . .sợ rằng đến nha hoàn hạ đẳng của Phạm gia cũng không làm được.” Nói xong, Lạc Cách Quận cũng không lưu lại đó nữa, cầm lấy áo choàng gần đó liền khoác lên vai đi rồi ngoài.
Bát di nương rất ấm ức nhưng vẫn chạy theo hắn: “Lạc phó tướng, ngươi vẫn là tiễn ta trở về đi. Đêm khuya như vậy, một mình ta, ta rất sợ a.”
“Được.” Lạc Cách Quận đáp ứng, thấy được bát di nương vui vẻ không giấu được hiện ra hết lên mặt, hắn khinh bỉ hừ một tiếng cao giọng hô đại một binh sĩ phân phó: “Tiễn bát di nương trở về.” Nói xong hắn cũng không về chỗ cũ ngủ, mà tiến đến nơi khác ngủ.
Bát di nương kéo lại váy áo chỉnh tề, dẫn một trận âm hàn khó nhịn theo binh sĩ trở về, đến lời đa tạ cũng không nói. Nàng cố ý chịu lạnh ăn vận mỏng manh như vậy là vì câu dẫn hắn thế mà hắn đến nửa mắt cũng không nhìn đến nàng.
Nếu không phải Trưởng Tôn Tề Duyệt là thái tử, Nhữ Nhiên là ma bệnh, Nhữ Tuân âm trắc không muốn nói chuyện, An Lam Ca tìm mãi không thấy mặt thì nàng cũng không tìm đến hắn đâu. Thấy rõ ba thị thiếp của Phạm lão gia là chết thảm thế nào, nàng làm sao dám lưu lại đây nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hiện cầu treo chưa sửa xong, mỗi ngày nàng đều sống trong lo sợ. Nếu còn tiếp tục ở bên Phạm lão gia nữa, nàng đến cái mạng nhỏ này cũng giữ không nỗi, đừng nói đến vinh hoa phú quý của ngày sau. Đã đến lúc nàng dự tính cho tương lai của mình rồi.
Bát di nương bước vào căn phòng bên cạnh của Phạm lão gia, nàng không ngủ được mà thắp nến ngồi nghĩ kế rất lâu. Chỉ thấy trăng bắt đầu có dấu hiện hơi rời khỏi đỉnh của bầu trời nến trong phòng nàng vẫn sáng.
Lúc này một trận gió lớn thổi khiến cửa sổ chưa cài trong phòng liên tục đóng mở để lòng nàng thấp thỏm bất an. Sợ hãi nàng vội đi đóng cửa sổ lại, chỉ thấy còn chưa kịp làm gì thì nến cũng bị gió đêm thổi tắt.
Cửa phòng đột nhiên lại từ ngoài bị người đẩy vào, một bóng đen xuất hiện ở ngay trước cửa khiến nàng sợ đến ngã ngồi trên đất, đến âm thanh cũng không phát ra được nửa chữ. Lúc này nàng trách mình vạn phần, nếu là da mặt dày thêm chút nữa ở lì bên Lạc Cách Quận liền sẽ không xảy ra chuyện này.
Bóng đen đó tiến đến gần nàng, từng bước từng bước, trong tay còn mang theo một chén dược nóng hổi, hương vị dược rất nhanh liền lan tỏa khắp phòng. Tuy đứng ngược sáng không thấy rõ mặt nhưng nàng lại thập phần xác định được người đó là ai. Nàng liên tục lui về phía sau, miệng không ngừng kêu hô thật to: “Không, ngươi đừng qua đây, đừng qua đây.”
Trong đêm thanh vắng, có thể nghe rõ được âm thanh của bát di nương, thế nhưng Phạm lão gia cùng Dữu Tử ở ngay bên cạnh lại không hề chạy qua xem. Hạ nhân cũng Phạm gia cũng chẳng biết đi nơi nào. Vì vậy âm thanh kêu cứu của nàng ta cũng không phát huy được chút công dụng gì.
Người đến không hồi đáp, chân liên tục bước đến chỗ của nàng. Nàng lui đến sát bên giường, không còn đường lui nữa, tay vớ lấy gối đầu hướng người đến ném tới.
Người đến cẩn thận lách người tránh chén dược bị gối làm đổ. Nhân lúc đó, bát di nương nhấc váy lướt qua người đến chạy ra ngoài kêu hô. Nàng biết nàng không thể dựa vào người của Phạm gia, nên lúc này nàng chạy đến phương hướng dãy phòng của Nhữ gia.
“Cứu mạng, cứu mạng a.” Nếu không phải vì cố ý đi câu dẫn Lạc Cách Quận bình lui hết hạ nhân thì còn lâu hắn mới uy hiếp được nàng.
Dường như đêm nay là một đêm mọi người đều ngon giấc vậy, không thấy bất kỳ một người chạy ra cứu nàng. Nàng vừa chạy vừa hô, người đến nhìn tới nhìn lui không thấy có người cứu bát di nương liền minh trương mục đảm đuổi theo.
Bát di nương sắp chạy đến phòng của Nhữ Hinh, đột nhiên vấp phải váy ngã sấp xuống. Nàng hốt hoảng xoay người, đã thấy người đến ở ngay sau lưng rồi.
Hắn không chút lưu tình túm lấy tóc nàng rót dược nóng hổi vào trong miệng nàng. Chỉ là còn chưa kịp làm gì, tay hắn đã bị một chiếc phi tiêu bén nhọn bắn vào khiến tay cầm chén dược nhất thời run, khiến chén lẫn dược đổ xuống đất.
Người đến ngẩng đầu vừa nhìn đã thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt một thân y phục chỉnh tề, uy nghiêm đứng ở trước phòng của Nhữ Hinh nhìn mình. Bên cạnh còn có Nhữ Tuân, Cẩn Đa, Thiêm Hương cùng một đám binh sĩ nữa.
Lúc này đảo mắt nhìn xung quanh, đã thấy mình bị binh sĩ bao vây, đứng giữa vô số đầu binh khí lãnh hàn sắt bén. Đối diện Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy được Phạm lão gia, Dữu Tử cùng Lý đại nhân cũng nhìn mình.
Lý đại nhân hét to, thể hiện chút ít quan uy còn sót lại trên người mình: “Còn không mau buông người ra. Hôm nay ngươi là sẽ chạy không thoát.”
Chỉ thấy người đến ngửa đầu cười to, nhờ nguyệt quang có thể thấy rõ được người đó chính là Vô Ưu. Hắn lạnh giọng, tay túm tóc của bát di nương càng chặt hơn một phần: “Ta đi đến bước đường này liền không nghĩ sẽ có thể thoát. Chỉ là. . .” Nói đến đây hắn dùng ánh mắt câm hận nhìn về phía bát di nương đầy chật vật dưới tay mình: “Tiện nhân này cũng không thể sống.”

“To gan, dám ở trước mặt thái tử điện hạ giết người?” Nhữ Tuân hừ một tiếng, tay cầm lấy chuôi kiếm bên hông tùy thời rút ra.
Trưởng Tôn Tề Duyệt trầm giọng gọi: “An phó tướng.” Lúc này hắn rất an tâm bởi phòng của An thị cũng Nhữ Dao đã bị hắn thả mê hương. Còn Nhữ Hinh, nàng say giấc như vậy không cần dùng mê hương.
Chỉ thấy An Lam Ca từ trên nóc thất nhảy xuống, nhanh chóng điểm một cái trên cái tay túm tóc bát di nương, chỉ thấy rất nhanh tay của Vô Ưu buông bát di nương ra. Hắn nhanh chóng kéo nàng ta ra khỏi Vô Ưu.
Vô Ưu bị tách ra khỏi mọi người, hắn tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền thống giận ngửa cổ thét thật to. Chuyện đến mức này vẫn còn không thành công, đúng là trời không có mắt.
Mọi người im lặng nhìn hành vi điên cuồng của Vô Ưu rất lâu, thẳng đến tiếng thét của hắn tan đi, hắn mới trừng mắt Trưởng Tôn Tề Duyệt, khàn giọng mắng: “Đám cẩu quan các ngươi đều là dùng mắt chó nhìn người. Tiện nhân này cũng cứu, các ngươi đúng là một đám cẩu quan.” Lúc này hắn đã hoàn toàn không còn dáng vẻ thư sinh nho nhã nữa, mà hoàn toàn biến thành một lỗ phu.
“Làm càn, điện hạ là để điêu dân như ngươi mắng sao?” Cẩn Đa cũng nhịn không được lên tiếng quát.
Nhữ Tuân đưa mắt cho hai binh sĩ ra hiệu. Chỉ thấy hai binh sĩ bước đến, áp Vô Ưu, đá chân ép hắn quỳ gối trước mặt Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hắn giùng giằng mãi không thoát được gông kiềm, tức giận thét: “Ta không phục, ta không phục. Ta tuyệt không quỳ gối trước đám cẩu quan các ngươi.”
Lúc này phương trượng đứng cách đó không xa, tay cầm tràng hạt, lắc đầu khẽ lẩm bẩm: “A di đà phật, Vô Ưu ngươi vì sao lại phạm giới như vậy?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không hề so đo cùng Vô Ưu chuyện đó, mà chỉ hời hợt hỏi: “Ngươi từ từ câu câu gọi chúng ta là cẩu quan, gọi bát di nương Phạm gia là tiện nhân , vậy ngươi có lý do gì nói như vậy? Có thể nói bổn điện hạ biết?” Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, có quả ắt có nhân, câu này hắn từ miệng của ám vệ truyền về đoạn đối thoại hôm đó của Vô Ưu cùng Nhữ Hinh, thế nên hắn mới không nộ.
Vô Ưu nghe được câu này như chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy, hắn lại nhìn bát di nương cuồng tiếu: “Cứu loại tiện nhân này liền chính là mắt chó, là cẩu quan. Ta khinh!” Nói xong hắn còn phun một bãi nước bọt xuống đất.
Lúc này bát di nương an toàn, mắt nhìn thấy Phạm lão gia cùng Dữu Tử thì chân mềm nhũn ra ngồi luôn trên mặt đất lạnh như băng. Bọn họ sao lại ở nơi này? Không phải lúc này bọn họ nên ở trong phòng. . .sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.