Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 18: KINH HỈ LIÊN TỤC
Tác giả: Luna Huang
Ngay lúc Nhữ Tuân trở về vị trí của mình, thái giám lại hô to: “Thái tử điện hạ giá đáo!”
Mọi người đều là ngạc nhiên đến đứng cũng quên. Bình thường Trưởng Tôn Tề Duyệt rất trễ mới xuất hiện, mà vừa đến kính qua rượu với hoàng thượng, khách sáo thêm vài câu liền lập viện cớ tức rời đi, hôm nay làm sao vừa khai yến chưa bao lâu hắn đã đến? Mặt trời hôm nay sẽ mọc ở hướng nào đây?
Hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng là mở to mắt nhìn nhau tràn đầy không hiểu. Nhi tử này của bọn họ mỗi lần tổ chức loại yến này đều viện cớ thoái thác, bọn họ lúc nào cũng phải cho người đi thúc giục không dưới hai mươi lần hắn mới xuất hiện được một lúc.
Vốn nghĩ hắn thực sự đoạn tụ để bọn họ lo lắng không thôi, lúc nào cũng tìm cách nhét nữ nhân vào tẩm cung của hắn, để Nhữ Dao tiếp cận hắn cũng không thành công. Hôm nay còn chưa cho ai đi giục hắn đã tự động đến trình diện? Hắn đã nghĩ thông suốt muốn thành thân rồi sao?
Hoàng thượng cao hứng cười ha ha vang vọng hậu hoa viên, mắt nhìn về phía Trưởng Tôn Tề Duyệt một thân cẩm bào hắc sắc tú ám văn hồng tuyến, đạp cước bộ uy nghi tiến đến.
Lúc này mọi người bị tiếng cười của hoàng thượng làm cho hồi thần, lập tức đứng lên hành lễ. Đám nữ quyến tâm tình như nở hoa, đây là thái tử đã cải biến chủ ý, muốn thú phi nạp thiếp rồi. Trước đây muốn nhìn thấy hắn còn khó hơn lên trời, hôm nay cư nhiên có thể gặp được? Chỉ là chút nữa hắn có viện cớ ly khai không?
Gương mặt tuấn dật của Trưởng Tôn Tề Duyệt vô biểu tình khiến không người đoán được lý do hắn đến đây. Thái tử kim quan lấp lánh trên búi tóc đen, lưu tô thả dài hai bên, vì cước bộ sinh phong của hắn mà động. Bào phục ám văn lại chẳng ám chút nào khiến hắn oai vệ hơn bất kỳ một ai.

Dưới đôi mày kiếm sắc xảo, đôi mắt tinh anh kia đảo một vòng trên người đám nữ quyến tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Chỉ là tìm không được khiến hắn có chút thất vọng tất tốc thu tầm nhìn, tròng mắt đảo về trước nhìn hoàng thượng hoàng hậu.
Bước đến trước mặt hoàng thượng hoàng hậu, hắn nhấc vạt áo lộ ra chiếc tiết khố hắc sắc, quỳ một chân xuống đất, ôm quyền hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
“Miễn lễ.” Hoàng thượng hài lòng vuốt râu, nhìn qua phía hoàng hậu đang cảm động đến sắp khóc.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cảm tạ xong đứng lên trở về vị trí của mình. Mặt hắn túc sát một chút ôn độ cũng không có.
Triết vương Trưởng Tôn Khởi Hiệp hiếu kỳ nhếch môi hỏi: “Thái tử điện hạ đến thưởng mai lại mang vẻ mặt này.” Chép miệng lắc đầu một cái: “Không sợ sẽ làm vị hôn thê tử sợ sao?” Đúng là một tên sát cảnh mà, vừa đến đã đông lạnh toàn bộ hoa đẹp rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt dời tầm mắt lên mặt của Trưởng Tôn Khởi Hiệp, không mặn không nhạt phản vấn: “Vị hôn thê tử? Nàng ở đâu?”
Tròng mắt của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm tích tích chuyển, vẫn còn chưa từ bỏ? Mấy hôm nay hắn đã khuyên nhủ hết lời, lý nào vẫn chưa thông suốt? Tất cả mọi người có mặt ở đây có thể không hiểu rõ, nhưng hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Mâu tử của Trưởng Tôn Khởi Hiệp dừng lại trên người Nhữ Dao. Một cổ lửa hận đột nhiên bốc lên, một mỹ nữ như nàng vốn nên là phu nhân của hắn, lại bị một tên đoạn tụ chi phích như Trưởng Tôn Tề Duyệt cướp mất. Hiện thứ hắn mong muốn nhất chính là Trưởng Tôn Tề Duyệt không đồng ý thú nàng.
Lại nói nếu như hắn(TTTD) thực sự đoạn tụ thì thái tử vị chỉ còn hắn cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đấu với nhau thôi. Vậy thì thật đúng là chuyện tốt không thể tốt hơn được nữa. Nhưng cũng là vì Trưởng Tôn Tề Duyệt chưa thừa nhận hôn sự này nên hắn cũng không thể nói Nhữ Dao là vị hôn thái tử phi được.
“Điện hạ thật biết nói đùa, vị hôn thái tử phi của người ở nơi nào người còn không biết, thần làm sao biết được.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không nói gì nữa, tay vươn ra cầm lấy kim bôi được rót đầy rượu chậm rãi nhấp.
Hoàng hậu nhìn hắn từ nãy đến giờ vẫn không thấy hắn nhìn Nhữ Dao, lòng nàng đột nhiên lại có bất an. Nàng đưa tay nhẹ chạm vào tay hoàng thượng thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy hoàng nhi hôm nay có cái gì đó không đúng lắm.”
Hoàng thượng cau mày nhìn ba nhi tử của mình một lượt, cũng không đáp trả hoàng hậu. Hắn luôn nhìn không thấu tâm tư của Trưởng Tôn Tề Duyệt, dù cho có dùng đủ mọi biện pháp thử. Mà cái ‘không đúng lắm’ trong miệng hoàng hậu hắn lại hoàn toàn có thể lý giải, bởi hắn cũng cảm thấy như vậy.
Hắn cao giọng nói: “Hôm nay mai nở đẹp như vậy nếu là có thêm khúc nhạc của Dao nhi nhất định mọi người sẽ càng cao hứng.” Hắn vẫn là muốn thử tham dò mục đích Trưởng Tôn Tề Duyệt đến đây có phải vì Nhữ Dao hay không?
Mọi người đều gật gù nói phải phụ họa. Đương nhiên cảnh đẹp phải phối với mỹ nhân rồi, nghe được hảo khúc thưởng mỹ thức ngọc thực mới là cuộc sống chứ.
Nhữ Dao chậm rãi ứng tiếng. Nàng chính là muốn khảy cho hắn nghe, hắn sẽ nghe thấu tâm tư của nàng không? Bởi vì cái lườm của Nhữ Tuân nên nàng cũng không dám nhìn sang chỗ của An Lam Ca nữa nên không biết hắn sớm đã không ở.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong tiếng đàn du dương vang được một hồi kia, âm thanh the thé cao vuốt của thái giám lại truyền đến phá hỏng: “Trưởng công chúa đến.”
Thoại âm vừa rơi, quả nhiên thấy được một nữ nhân như hoa như ngọc bước đến. Nàng chính là Trưởng Tôn Lăng Vân, trưởng nữ của hoàng tộc do hoàng hậu sở sinh. Nàng cùng Nhữ Tuân cùng tuổi nhưng vì nam nữ hữu biệt nên trước đó cũng rất ít gặp nhau, cùng lắm chỉ gặp trong cung yến hoặc là trong hoàng cung đi loanh quanh gặp được. Mà hắn thường xuyên ở biên cương nên cơ hội gặp mặt càng khan hiếm.
Nhưng có một năm Nhữ Tuân bị thương nặng được mang về thành dưỡng thương. Khi thương thế của hắn đã tốt lên thì nàng trốn khỏi hoàng cung, phụ hoàng lệnh hắn tìm nàng trở về.
Dựa trên một bức họa đã sớm bị nàng cho người động tay chân, hắn nhanh chóng tróc được nàng mang về hoàng cung. Nàng giận dữ thế là cùng hắn làm oan gia một thời gian. Sau này, hắn khỏi hắn phải trở lại biên quan lo tình hình chiến sự, nàng như mất đi phương hướng, lúc đó nàng phát hiện ra bản thân muốn gì.
Thế nên những năm nay, mặc cho phụ hoàng tuyển bao nhiêu người làm phò mã, nàng vẫn chờ một mình hắn. Hiện biết tin hắn trở về, nàng sớm đứng ngồi không yên, thế nên đêm qua vui đến không ngủ được mà sáng nay lại ngủ quên mất đến giờ này mới chuẩn bị xong mọi thứ để xuất hiện.
Lấy dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nàng kiêu ngạo bước đến hành lễ với phụ hoàng mẫu hậu rồi được ban tọa. Đám người có mặt ai nấy đều động dung, công chúa trước nay cũng sẽ không tham gia những buổi yến tiệc này nay lại xuất hiện, huynh muội Trưởng Tôn thị đều là có vấn đề sao?
Mọi người lại một lần nữa đứng lên hành lễ rồi lại được ngồi xuống.
Hoàng hậu sớm nhìn thấu tâm tư nữ nhi của mình, nên sớm vứt bỏ chuyện của Trưởng Tôn Tề Duyệt sang một bên, nàng mỉm cười khẽ nhắc nhở hoàng thượng: “Hoàng thượng, lần này Nhữ đại tướng quân lập đại công, người cũng nên. . .” Mắt lại nhìn sang nữ nhi của mình đang ngượng ngùng ngồi cách đó không xa.
Hoàng thượng gật đầu đưa mắt đặt lên người Nhữ Tuân đang lo lắng nhìn Nhữ Dao bị bỏ quên ở giữa hậu hoa viên nói: “Nhữ đại tướng quân vì quốc gia chinh chiến trên sa trường lâu năm thiết nghĩ tuổi cũng không còn nhỏ, không biết đã có hôn phối?” Biết rõ còn hỏi chính là muốn ám chỉ cho mọi người biết Nhữ Tuân là phò mã hắn chọn.

Nhữ Tuân bị điểm danh lập tức ôm quyền đứng lên đáp: “Hồi hoàng thượng, mạt tướng một lòng vì quốc không nghĩ đến nam nữ chi tình, tạ hoàng thượng hậu ái.” Bảo hắn lấy nữ nhân đanh đá kia thôi thì đày hắn ra biên cương luôn còn tốt hơn.
Nụ cười Trưởng Tôn Lăng Vân có chút cứng, hắn cư nhiên thẳng thừng từ chối nàng như vậy? Đôi tay như ngọc như ngà dưới ống tay áo to dài kia mạnh túm phi bạch. Những năm nay nàng vì hắn mất ăn mất ngủ, từ chối không ít hôn sự, hắn lại lấy thái độ này từ chối nàng.
“Nghĩ không ra Nhữ đại tướng quân trung quân ái quốc như vậy, thật khiến bổn cung bội phục.” Giọng nói hàm đao như muốn phanh thây Nhữ Tuân ra thành trăm vạn mảnh.
“Tạ công chúa tán thưởng.” Vờ như nghe không ra ẩn ý bên trong, Nhữ Tuân ôm quyền hướng Trưởng Tôn Lăng Vân cúi người. Nữ nhân này hôm nay là ăn nhầm thuốc nổ sao? Vì sao nhắm vào hắn?
Hắn nhớ rõ năm đó hắn túm được nàng hồi cung, nàng đã từng thề thốt gặp hắn một lần đánh một lần. Chỉ đáng tiếc, nàng đánh không lại hắn, mà hắn cũng không còn ở kinh thành để có cơ hội ‘bị’ nàng đánh nữa!
Nghĩ đến đây, Nhữ Tuân nâng mắt, dùng nhãn thần đầy đắc ý khiêu khích Trưởng Tôn Lăng Vân đến đánh mình. Nói thật, có cho nàng một nghìn lá gan nàng cũng không dám. Tuy hắn không biết vì sao nàng vẫn chưa thành thân nhưng hắn biết một điều, ngoại trừ Nhữ Hinh bị mất đi dung mạo khiến cho tâm tình đại biến ra thì không nữ tử nào muốn bản thân không gả được, nhất là một nữ tử cao ngạo, thân phận cao quý như Trưởng Tôn Lăng Vân.
Trưởng Tôn Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Nhữ Tuân, khí tức của nàng có chút không thông thuận rồi. Nói gì đi nữa, hắn để nàng đợi lâu như vậy nàng nhất quyết phải gả vào Nhữ gia, gả cho hắn.
Trưởng Tôn Khởi Hiệp đoán ra được tâm tư của Trưởng Tôn Lăng Vân, hắn nhếch môi nâng giọng nói: “Hoàng tỷ đã lâu không tham gia yến tiệc, chi bằng nhân cơ hội này tuyển phò mã đi.”
Mày kiếm của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm có chút động, hắn bất giác nhìn về phía Trưởng Tôn Tề Duyệt bên cạnh. Nhìn thấy hắn(TTTD) bất động, hắn lại có chút kinh ngạc, đây là người nào cũng biết hắn không biết? Nói vậy, Trưởng Tôn Lăng Vân kéo dài hôn sự là vì Nhữ Tuân?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.