Ánh mặt trời, biển xanh, bờ cát……
Gió mát, dễ chịu, mỹ nữ……
Thật đẹp a……
Xách một cái túi hành lý thật to, Hoắc Mẫn Lăng nhấc nhấc cái đại thấu kính, ngơ ngác nhìn cảnh sắc trước mắt.
Kết quả vẫn là đến đây……
Ai bảo Phương Vu Hi cư nhiên xuất ra chiêu sát thủ!……
Năm quyển sách tham khảo suy luận phán đoán đầy quyền uy……
Đinh ── đại thấu kính chợt lóe……
Trong lúc ý nghĩ trống rỗng, phát hiện cậu đã theo đến đây……
= =b thoát không được dụ hoặc của sách tham khảo……
“Mẫn Lăng, đang nhìn cái gì?” Tò mò đi lên cùng Hoắc Mẫn Lăng bá vai, một thân vận áo du lịch thoải mái đứng trên bờ cát, Phương Vu Hi nhìn qua tựa hồ thiếu rất nhiều điểm trầm cảm, bất quá không có bắt kính mắt như trước, nhưng vẫn làm cho hắn nhìn qua khó có thể thân cận.
Không có trả lời, Hoắc Mẫn Lăng vẫn là ngơ ngác chăm chú nhìn ánh tịch dương đỏ ửng nơi mặt biển phía trước, sắc vàng óng ánh phản chiếu trên gương mặt bình thường, không biết vì cái gì lại làm cho gương mặt nhìn qua trầm ổn rất nhiều, tựa như thuỷ triều rút về đêm, êm nhẹ mà sâu lắng……
Hồi lâu mới nghe thấy thanh âm tinh tế của Hoắc Mẫn Lăng truyền đến.
“Cái kia……”
“Ân?”
“Đừng quên năm quyển sách tham khảo……”
“─_─|||…… Yên tâm, sẽ không quên ……”
“Biển a ── bãi cát a…… Thật sự là mê người a……” Dựa ở bên cạnh chiếc xe thể thao đời mới, Hàn Kì thoải mái đứng đón gió biển, vừa nói chuyện vừa nhìn tuấn nam mỹ nữ đang tới lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-that-my-lang/92055/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.