“Ta thật không rõ, ngươi tìm một người quái dị cho dù rớt xuống ao chết đuối cũng không có người để ý đến làm bạn cùng phòng với chúng ta làm chi.” Hàn Kì hai tay khoanh trước ngực, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy thần sắc khó chịu, cổ áo mở rộng lộ ra da thịt màu đồng, xương quai xanh cứng rắn, đường cong hoàn mĩ rắn chắc mà thuận hoạt nhập vào trong áo sơmi màu trắng, hơi thở dày đặc nam tính phân tán xung quanh, dọc theo đường đi khiến phần đông thiếu nam liên tiếp quay đầu. “Ngươi vẫn là tích chút khẩu đức(mở miệng nói lời tốt đẹp) trước đi……” Phương Vu Hi cười nhẹ, ánh mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang dần dần lùi về sau, không biết là lại lâm vào hồi ức gì, mắt xếch có hơi hơi tà mị, ánh mắt bắt đầu trở nên mê ly…… vẻ mặt chuyên chú như vậy khiến dung mạo hắn vốn đã đẹp nay lại tăng thêm vài phần tĩnh mĩ, hơi thở tao nhã cao quý đồng dạng cũng hấp dẫn không ít kẻ ái mộ. “Ta cho tới bây giờ cũng không biết hai chữ ‘khẩu đức’ này viết ra sao……” Hàn Kì thoáng liếc mắt về phía Phương Vu Hi ở bên cạnh, lời trong miệng đều là cuồng ngạo lẫn không biết kềm chế. “Ha ha, nói cũng đúng……” Phương Vu Hi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy dường như là hắn đang cười thế nhưng dưới cặp kính mắt viền vàng căn bản không có một tia chân chính vui vẻ hay thích thú. “Đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.” phóng ra mị nhãn đối với một đàn em vừa đi qua bộ dạng cũng không tệ lắm, Hàn Kì vừa lòng vì khuôn mặt kia trở nên đỏ bừng mà cười cười. “Vấn đề?” Phương Vu Hi quay đầu, nhìn nhìn Hàn Kì liếc mắt một cái rồi mới nhẹ nhàng ‘Úc’ một tiếng, nhớ lại hình ảnh đại thấu kính trong trí nhớ kia, trên cánh môi bạc mĩ hé ra tươi cười hưng trí bừng bừng,“bởi vì hắn không có hứng thú với chúng ta ……” “Ách?” Hàn Kì đang tán tỉnh tiểu nam sinh đến bất diệc nhạc hồ (vui vẻ đến quên trời đất) bỗng sửng sốt, dừng lại cước bộ, trên mặt một bộ biểu tình ‘Ngươi đang nói giỡn sao?’ nhìn Phương Vu Hi, bỏ ra một trăm vạn phần hoài nghi đối với hắn. “Điều này sao có khả năng, sao có khả năng xảy ra loại sự tình này, uy…… Phương Vu Hi, hay là chính ngươi không có sức quyến rũ nên cũng đem ta gom chung vào……” Hàn Kì đương nhiên sẽ không tin, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn căn bản là không thể nhớ nổi số lượng người sùng bái theo đuổi hắn trong một ngày. Ở trường học, người hâm mộ vây quanh bên cạnh quả thực có thể trải dài từ cửa phòng học đến tận cửa trường học, thậm chí là trên đường, tỉ lệ cua thành công cũng là trăm phần trăm, mà mỗi ngày hắn lại thay đổi người trên giường, như quá giang chi khanh (ở đây được hỉu nà tình một đêm:”>) lại rất hiếm có. Cho nên, hắn cảm thấy lời của Phương Vu Hi chỉ có thể dùng hai chữ ‘buồn cười’ mà hình dung! “Ân. Có lẽ vậy……” Phương Vu Hi không bận tâm mà hùa theo, hai tròng mắt màu hổ phách nhìn xuyên thấu qua cửa sổ chiết xạ vào vạn trượng (trượng=đơn vị đo) ánh mặt trời, trầm tĩnh…… “= =| Uy…… tên gia khỏa kia rốt cuộc ở đâu?” Nhìn trước dãy phòng người người tấp nập, Hàn Kì không kiên nhẫn giữ chặt áo Phương Vu Hi, không khách khí hỏi. Hắn cũng không có nhiều thời gian cùng cái tên mặt giả hiệu yêu tinh này ở trong đây dây dưa, hắn còn có chính sự muốn làm a! Kỳ thật cái gọi là chính sự…… trong tư tưởng của Hàn Kì, cùng ‘việc kia hay chuyện này’ căn bản không có gì khác nhau…… “Không biết. Cho nên phải đi tìm.” Giống như phủi tro bụi, Phương Vu Hi đem tay của mình không chút do dự vỗ xuống. “Ngươi –” Oán hận trừng mắt về phía gương mặt lạnh lùng bàng quan dường như đang biểu thị rằng đó là chuyện không liên quan đến mình, Hàn Kì nghiến răng nghiến lợi nắm thành quyền, liều mạng nhịn xuống xúc động trong lòng muốn đánh người. “Hừ! Bình thường thì cứ như loại người ngay cả con kiến cũng không dám giẫm đạp, tùy tiện ở trên đường nắm đại một người mà hỏi!” cố ý hướng bên tai Phương Vu Hi mà lớn tiếng rống, Hàn Kì phất tay liền làm mẫu tìm một người nào đó trước mặt bắt lấy…… “Mẫn Lăng, ta đi trước nhìn xem phòng ngủ phân phối ra sao nga, ngươi ở chỗ này chờ ta a!” Lưu Viễn Phi vỗ vỗ bả vai Hoắc Mẫn Lăng, lại lo lắng đem khuôn mặt kia từ trên cuốn sách tham khảo rút ra, lại dặn lần nữa. “Ân.” Mặt bị Lưu Viễn Phi nâng ở trên tay, làm thế nào cũng không xem được sách. Nóng lòng muốn tìm đáp án đề mục vừa mới nhìn thấy, Hoắc Mẫn Lăng nhanh nhảu lên tiếng. Nhìn thấy Lưu Viễn Phi cuối cùng cũng buông hắn ra mà rời đi, cặp kính mắt to đùng lại lập tức hạ xuống, hưng phấn mà nhìn mấy con số cùng ký hiệu dày đặc trên sách. Ân…… đề này hẳn là như vậy…… Rồi mới như vậy…… Nga, dùng công thức kia là được rồi…… Còn có…… Ý nghĩ mới vừa rồi lại lần nữa tạo nên tổ hợp, một bộ công thức tính toán đi từng bước một rõ ràng hiện ra ở trong đầu, dần dần lâm vào trầm túy trong mớ công thức chung tuyệt vời liên tiếp, Hoắc Mẫn Lăng hoàn toàn không nhận thấy được một bóng đen đang tiến đến từ phía sau…… A, kia cuối cùng là…… Não chợt lóe sáng, công thức tối mấu chốt đã bày biện ra trong đầu, Hoắc Mẫn Lăng lật lật trang sách, bởi vì kích động mà trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm một mảnh đỏ ửng. Nhưng tại giây phút này, Hoắc Mẫn Lăng lại cảm giác thấy trên cổ căng thẳng, những ý nghĩ hỗn hợp trong nháy mắt bị đánh vỡ…… Mà hắn, cũng bị người xoay một trăm tám mươi độ túm đến bên kia…… Bắt lấy hắn chính là một thiếu niên tóc nhuộm vàng, vùng da trên cổ màu đồng, mặt đẹp thì có đẹp, nhưng sao cũng không đẹp bằng bìa sách tham khảo! [= =b…..Quả nhiên không phải người bình thường……] “A…… Hoắc Mẫn Lăng?” Thanh âm này là xuất ra từ trong miệng một thiếu niên khác, một bộ kính mắt viền vàng, khuôn mặt ôn nhu nho nhã, ân, một sinh vật miễn cưỡng có thể cùng sách tham khảo so sánh được…… [= =b….Ngươi so người là lấy sách tham khảo mà so sao?] “Ân? Cái gì? Hắn sao?” thiếu niên bắt lấy hắn nhíu mày, trên mặt mang vẻ trào phúng tươi cười, tựa hồ đối với hắn có chút khinh thường. Hắn tuy không quen biết nhưng lại không chỉ có khinh thường mà còn thực chán ghét người này…… Bởi vì…… Y lại dám đánh gãy công thức giải đề thật vất vả lắm hắn mới nghĩ ra?! Loại sự tình này…… Đáng giận đến cực điểm! “Quả nhiên là cái người quái dị…… Không… Là tứ mắt tử (ta thích từ này hơn là ‘tiểu tử bốn mắt’ nên sẽ xài lun:”>)……” Hàn Kì vội vàng quét mắt sang gương mặt đang trương lên vẻ bình thản kia liếc mắt một cái, tên gia khỏa không có khẩu đức lại bắt đầu không có khẩu đức. Hừ,tuy không tính là xấu nhưng nhân vật này bộ dạng cũng không đáng chớp mắt, không có cái gì ấn tượng. Trong lòng tuy rằng giễu cợt như vậy, nhưng khi nhìn thấy trên gương mặt không tinh xảo của Hoắc Mẫn Lăng hiện lên một chút đỏ ửng, Hàn Kì vẫn là lộ ra một cái mỉm cười đắc ý. Hừ hừ hừ…… Ta đã nói rồi đấy thôi, ai có thể chống đỡ được sức quyến rũ của Hàn đại thiếu gia ta, nhìn xem, này không phải đỏ mặt sao? Hắc, quả nhiên là tự bản thân tên gia khỏa Phương Vu Hi kia không đủ sức quyến rũ nên mới đem ta quơ chung với nhau…… Bất quá đáng tiếc nha đáng tiếc, ta cũng sẽ không coi trọng mặt hàng như vậy…… Nghĩ như vậy, tâm tình cuối cùng tốt hẳn lên, Hàn Kì buông tay Hoắc Mẫn Lăng ra, trưng bộ dạng người chiến thắng nhìn thoáng qua Phương Vu Hi ở một bên. Như là đã biết Hàn Kì hướng đến mình khoe ra cái gì, Phương Vu Hi chỉ cười nhẹ rồi lại chuyển hướng tới Hoắc Mẫn Lăng mới từ ‘Ma trảo’ thoát ra định chạy trốn. “Thật có lỗi, hắn là người như vậy đấy. Như vậy để ta giới thiệu trước đi…… Ta gọi là Phương Vu Hi, là bạn cùng phòng mới của ngươi, thỉnh chỉ giáo nhiều.” Lễ phép vươn bàn tay,vẻ mặt Phương Vu Hi lộ ra tươi cười hiền lành. Tuy rằng Phương Vu Hi dường như cũng không có bộ dáng gì ác ý, bất quá Hoắc Mẫn Lăng vẫn còn chưa hồ đồ, khi nghe tới từ bạn cùng phòng mới, đôi mi thanh tú bỗng nhíu a nhíu. “Còn giới thiệu cái gì, trường học này còn có ai không biết chúng ta a?” Hàn Kì nhìn hành động của Phương Vu Hi, cao ngạo hừ lạnh một tiếng. Vừa dứt lời, chỉ thấy Hoắc Mẫn Lăng nâng nâng cặp kính mắt to đùng nhìn hắn, nhuyễn nhuyễn (nhếch/nâng) miệng, phun ra bốn chữ rõ ràng đủ để cho Hàn Kì rớt cằm xuống đất:“Ta không biết ngươi.” = =! Cái gì? miệng trương lớn, cằm của Hàn Kì bất chấp hình tượng rơi xuống…… “Cái gì?! Ngươi cư nhiên không biết bổn thiếu gia?! Ngươi là người động núi sao?!” Vô cùng nhục nhã a, tiểu tử này lại còn nói không biết hắn?! Trên đầu nhảy lên [n] sợi gân xanh, Hàn Kì xắn ống tay áo định đi lên túm cổ áo Hoắc Mẫn Lăng. Hoắc Mẫn Lăng nhìn Hàn Kì đang ở bên kia phát điên, không biết vì cái gì trong lòng bỗng nhiên lại nghĩ tới khủng long bạo chúa…… Không, có lẽ là nói sách tham khảo bị thiêu đốt thì càng thích hợp…… Đầu ngửa lên nhìn, thấy những ánh mắt từ bốn phương tám hướng bởi vì hai người này mà bắn về phía hắn, Hoắc Mẫn Lăng cảm thấy nơi đây thật sự không nên ở lâu. Hắn cũng không muốn vì hai người này mà gặp phải phiền toái gì. “Ta mặc kệ các ngươi là ai, dù sao ta cũng không muốn cùng các ngươi ở chung một phòng.” Xoay người, Hoắc Mẫn Lăng cầm lấy sách tham khảo của mình, bỏ lại một câu nhanh chóng rời đi nơi có độ soi mói rất cao này. “Cái gì —- chứ?!” Một đạo tiếng hét thật dài tràn ngập siêu cấp không thể tin vang lên, Hoắc Mẫn Lăng còn tưởng mấy tờ giấy trong cuốn sách tham khảo sắp bị lật tung ra, nhìn cái tên hắc da bá vương long không có khẩu đức kia lại sắp không có đạo đức công cộng phun ra những lời ác ngôn. “Xú tiểu tử ngươi nói cái gì!? Có thể cùng chúng ta ở chung là chuyện ai nằm mơ cũng đều muốn, ngươi cư nhiên còn không chịu? Ngươi có giỏi thì cho ta cái lý do xem!” Thân là một thế hệ dễ nhìn lòng tự trọng tuyệt đối không cho phép có người cự tuyệt hắn! Hàn Kì nheo lại mắt, trên mặt không ngừng tuôn ra thần sắc âm lãnh, chật ních gân xanh có thể chứng minh hắn hiện tại thực sinh khí…… phi thường tức giận…… Hơn nữa cực độ khó chịu! “Lý do?” Dừng lại cước bộ nghĩ nghĩ, Hoắc Mẫn Lăng không sợ chết phóng ra một câu,“bởi vì các ngươi quá phiền toái.” “Ách?!!!” Hai người, ngay cả Phương Vu Hi cũng đều xuất hồ ý liêu (ngoài dự kiến) ngây người. Cư nhiên có người nói bọn họ phiền toái?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]