Vô tự sách tham khảo……
Hơn nữa lại là sách đóng bị lỗi……
Hoắc Mẫn Lăng khó hiểu nhìn bộ mặt Hàn Kì đang tức giận, lại nghe hắn nói một câu làm cho vô số người hộc máu, cân nhắc mãi vẫn là quyết định đặt thêm cho tên gia khỏa kỳ quái này thêm một cái danh hiệu nữa.
Chẳng lẽ bởi vì nội tiết cực độ mất cân đối mà làm cho thần kinh thác loạn sao?
Ngô, lần sau tới chương trình sinh vật học nhớ rõ nhất định phải viết lên, đây chính là đầu đề nghiên cứu không sai.
Thật vất vả mới từ trong chương trình học tập phục hồi tinh thần lại, mạc nhiên nhớ tới mình dường như còn chưa có trả lời Hàn Kì, mồm mép giật giật, phiêu ra ba chữ đã trở thành câu cửa miệng của hắn:
“Ta cự tuyệt.”
“Phốc –” Bạc thần (cánh môi) đột ngột mân lên, vội vàng giơ tay che lại miệng sắp tiết ra tươi cười. Không cần hoài nghi, tại đây ngay lúc này còn dám phát ra tiếng cười chỉ còn có Phương Vu Hi đang quỳ rạp trên mặt đất.
Tên Phương băng lãnh chết tiệt này! Hung hăng trừng mắt một cái về phía Phương Vu Hi đang nằm úp sấp phía trước, Hàn Kì thật muốn hướng cái lưng trơn nhẵn kia một cước hung hăng đạp xuống!
“Ngươi nói cái gì? Ngươi ngay cả họ Phương này đều dám sờ soạng? Vì cái gì không thể sờ ta?” Hàn Kì lắc lắc cơ thể gầy yếu đáng thương đang bị nắm trong tay mình, dựa theo tính cách tự kỷ kia của hắn thì lời vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-that-my-lang/2096963/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.