Chương trước
Chương sau
“Từ biệt mấy năm, Hán lão đệ phong thái vẫn như xưa, thật sự làm người khác ức chết!” Bạch mi lão nhân nhìn người đột nhiên xuất hiện, không khỏi cảm khái. Nhớ lại lần cuối gặp mặt người này bất quá mới hai mươi mấy tuổi, ba mươi năm gặp lại, người này so với ba mươi năm trước chẳng khác biệt bao nhiêu, khiến lão không thể không cảm khái.

Lại nhìn người phía sau, càng cười khổ một tiếng, có phải người U Minh giáo biết phối dược trường sinh bất lão hay không, bằng không thế nào ba mươi năm qua mà cứ ngỡ mới ba mươi ngày.

Đám người Cách Khâu nghe vậy cũng cả kinh, nghĩ Bạch mi lão thành danh đã lâu, lúc này lại cùng người trước mắt xưng huynh gọi đệ, sao không khiến người kinh ngạc. phải biết rằng dù là Cách Khâu trước mặt Bạch mi lão cũng chỉ là hậu bối nhỏ bé, khi Bạch mi lão thành danh, bọn hắn còn chưa xuất sư đâu.

Vương Bốc Chi kinh ngạc nói: “Thì ra Hán huynh cùng Bạch mi lão tiền bối nhận thức?”

Hán Nghiêu Sinh phe phẩy chiết phiến, mỉm cười, xem như thừa nhận, hắn khiêm tốn hữu lễ, tổng làm cho lòng người sinh hảo cảm, đến khi lại gần, lại phát hiện không thể nắm bắt, giống như ánh trăng giữa bầu trời, rõ ràng cảm thấy rất gần, nhưng đưa tay lên lại không thể với tới.

Ta nhéo tay Cách Ngạo Sinh, thừa dịp người xung quanh lực chú ý đổ dồn về phía trước âm thầm ăn đậu hủ.

Cách Ngạo Sinh thấy Hán Nghiêu Sinh, cũng biết thân phận hắn, dù sao cũng mới gặp không lâu, muốn quên cũng quên không được, lập tức lại nhớ tới Bích Hải Triều Sinh ngày ấy, cảm thấy đau xót, mạnh mẽ rút tay, tiến lên hai bước “Hán cung chủ đại giá quang lâm, Cách Ngạo Sinh không nghênh đón từ xa, mong thứ tội.”

“Cách Thiếu minh chủ, không thể tượng được lại sớm gặp lại như vậy, mấy ngày nay Thiếu minh chủ khỏe chứ?” Hán Nghiêu Sinh hơi cúi người hoàn lễ, với hắn mà nói, lễ ngộ cỡ này đã là rất khách khí, dù sao với người kém mình không biết mấy chục tuổi, hắn thật sự không cần lễ ngộ như thế.

Bạch mi lão nhìn đồ đệ, lại nhìn cố nhân ba mươi năm xa cách, nghi ngờ nói: “Hán lão đệ, ngươi đã từng gặp đồ nhi này của ta?” Bạch mi lão tổng cảm thấy thái độ của Hán Nghiêu Sinh có chỗ nào đó bất thường, không phải đồ đệ mình đắc tội hắn chứ, nhưng nhìn không giống lắm a.

“Ta cùng Cách Thiếu minh chủ quả có chút duyên phận.” Hán Nghiêu Sinh từ chối cho ý kiến.

“Sinh Nhi?” Đám người Cách Khâu nhìn nhau, người này cùng Bạch mi lão xưng huynh gọi đệ, giờ lại có quan hệ với Cách Ngạo Sinh, không biết đến tột cùng là ai.

“Phụ thân, vị này chính là cung chủ Thiên Huyền cung Hán Nghiêu Sinh Hán cung chủ.” Nếu là trước kia, Cách Ngạo Sinh sẽ xưng một tiếng tiền bối, Hán tiền bối hay Hán lão tiền bối, dù sao người nọ cũng cùng thế hệ sư phụ mình, lại thành danh trước phụ thân, nhưng nghĩ đến người phía sau, đành lắc đầu cười khổ, tiếng tiền bối này gọi không nổi, nếu Hán Nghiêu Sinh là tiền bối, vậy người phía sau hắn tính là gì, người nọ muốn làm gia gia hắn cũng đủ tuổi, nhưng bề ngoài lại là cái dạng kia, kỳ thật không tính ba mươi năm kia, người nọ cũng hơn hắn vài tuổi mà thôi.

Nhưng với Hán Nghiêu Sinh cùng Hà Lân Sinh lại là kiểu tính khác ──

Cách Khâu nghe vậy không khỏi cả kinh, Đông Phương Thanh cùng Vương Bốc Chi cũng không khá hơn chút nào, nếu nói là vừa rồi bọn hắn kinh ngạc vì người này tuổi còn trẻ lại có thể cùng Bạch mi lão xưng huynh gọi đệ, thì giờ bọn hắn kinh ngạc lại là vì người này thật sự trẻ tuổi như họ đang thấy sao?

Cười khổ một tiếng, cung chủ Thiên Huyền cung thành danh chỉ sợ không muộn hơn Bạch mi lão nhân Cát Hồng Ưng, tính ra người này ít nhất cũng hơn sáu mươi, thế nào giờ nhìn cũng không ra nửa điểm lão thái, giống như thanh tùng trong ngày đông, xanh rờn một nhánh, lại nhìn phong vận nội liễm, võ công rõ ràng đã đạt tới tuyệt hảo, e rằng chỉ có Viên Không đại sư Thiếu Lâm tự, Bạch mi lão, cùng tiền giáo chủ Hà Lân Sinh mới xứng làm đối thủ của hắn.

Vương Bốc Chi kinh ngạc quyết không thua Cách Khâu, lão cả đời nghiên cứu y đạo, tự nhiên qua một vài dược vật có đề cập, võ công tu luyện tới trình độ nhất định có thể chậm lại quá trình lão hóa, lại không làm được như thế, lão nghĩ muốn dựa vào dược lực, lại không rõ cung chủ Thiên Huyền cung là dùng Thanh Long quả hay Vô Thường hoa, hai loại này lão đều chưa từng thấy, nhưng cũng biết đối với võ công cũng không có tác dụng lớn, không biết Thiên Huyền cung tiêu phí tâm tư dương nhan làm cái gì, dù sao đối với kẻ luyện võ mà nói, vẫn là võ công trọng yếu hơn, đem dược vật lãng phí đắp lên mặt, còn không bằng chế linh dược, khi nguy cấp có thể cứu mạng người, hoặc có thể tăng công lực, so với làm túi da đều ích hơn.

Đông Phương Thanh cũng cắn nhầm đầu lưỡi, nhìn người trước mắt không phải trẻ tuổi, nhưng tuyệt không thấy già nua, tâm tư bách chuyển, cung chủ Thiên Huyền cung thành danh ba mươi năm, tính ra cũng đồng lứa Bạch mi lão, ít nhất cũng nên có vài lọn tóc trắng mới đúng, nhưng người này, da thịt khẩn chất, tóc đen như đại, tiêu diêu phiến nhất triển, nói là thư sinh lên kinh ứng thi tuyệt không ai hoài nghi, nói là danh sĩ phong lưu cũng tuyệt không ai không tin, nhưng nói là cũng chủ Thiên Huyền cung, kẻ thành danh ba mươi năm, Đông Phương Thanh thật sự có chút khó tiếp nhận rồi, nhiều năm như vậy, lại vẫn bộ dáng này, không phải bỏ công dương nhan thì chính là yêu quái…

Đông Phương Thanh ngó bộ râu của mình, nhìn nữ nhi bên cạnh đã lớn lên như hoa như ngọc, lại nhìn chòm râu bạc của Bạch mi lão, người ma giáo quả nhiên không giống người thường.

“Hán cung chủ đại giá quang lâm, lão phu không biết, thỉnh thứ tội.”

“Cách minh chủ khách khí rồi, bổn tọa đến chẳng qua vì thấy cố hữu, ly biệt chi tình, mong bỏ quá cho.”

“Hán cung chủ nếu cùng Cát tiên sinh nhận thức, không ngại lưu lại mấy ngày, cũng tiện ôn chuyện.” Cách Khâu chẳng qua chỉ nói khách sáo, nghĩ Hán Nghiêu Sinh là thân phận gì, sao chịu ở lại đây, lại ngoài sở liệu của ông, cung chủ Thiên Huyền cung chẳng những không từ chối, lại vô cùng hoan hỉ, giống như Cách Khâu không nói, hắn cũng sẽ yêu cầu lưu lại vậy.

“Bổn trang sơ sài, cung chủ chớ trách.”

“Cách minh chủ nói quá.”

“Lão phu đi an bài chỗ cho cung chủ ─ ” Cách Khâu còn chưa dứt lời đã bị Hán Nghiêu Sinh chặn lại.

“Cách minh chủ không cần phiền toái, bổn tọa cùng Cát huynh ngụ cùng một viện tử là được, cũng dễ tán gẫu, Cát huynh nghĩ thế nào?”

Bạch mi lão nhân tự nhiên chỉ có thể nói hảo “Cách minh chủ, lão phu có chút mệt mỏi, không thể bồi Cách minh chủ tiếp được.”

Cách Khâu nào dám giữ, chỉ lệnh Cách Ngạo Sinh đỡ Bạch mi lão về nghỉ, đệ tử hầu hạ sư phó là tất nhiên, lại chỉ mình ta vui vẻ, Cách Ngạo Sinh qua đó, còn không thuộc về ta, Bạch Mi Nhi cũng chỉ có thể đứng qua một bên.

“Ba mươi năm không gặp, ta không rõ từ khi nào ta và ngươi lại thân cận đến vậy.” Bạch mi lão nhân dùng tay làm thế ‘thỉnh’.

“Chúng ta nhiều năm không gặp, khó được lúc gặp nhau, đuốc soi dạ đàm(thắp đèn nói chuyện) chẳng phải khoái tai.” Hán Nghiêu Sinh tự nhiên biết phục thiện.

“Chỉ sợ đó không phải ý muốn của ngươi.”

Hán Nghiêu Sinh cười không trả lời.

Mọi người thấy bóng người sóng vai mà đi, giống như tâm tư bất đồng, lại không nói gì thêm, Cách Khâu phân phó Cách Ngạo Sinh đi bồi Bạch mi lão nhân cùng cung chủ Thiên Huyền cung, bản thân cùng Đông Phương Thanh, Vương Bốc Chi trở lại tiền đường làm yên sự tình, còn hôn sự giữa Cách Ngạo Sinh cùng nữ nhi của Bạch mi lão nhân, cũng có phong thanh một phần, nhưng cũng không dám công bố, một là vì thời điểm không hợp, hai là vì trước mặt Đông Phương gia, đột nhiên đổi người, chẳng phải là sỉ nhục Đông Phương Thanh, bất quá thiếu mảnh nhân tình này với Đông Phương gia, muốn trả cũng không đơn giản như vậy.

Bạch mi lão nhân nhìn người ngồi trên ghế, cung kính cúi người thi lễ “Tham kiến sư thúc.”

.

.

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.