Chương trước
Chương sau
Đưa người tới một góc, bạch y nhân dặn dò hai câu, xoay người rời đi. Xem chừng muốn đi tìm đồng bạn rồi.

“Hắc, thế nào không ngồi? Đạo nhân ta sẽ không khách khí.” Nói xong đạo nhân điên khùng đã cầm chân gà lên gặm.

Đám người Cách Ngạo Sinh cùng Lý Kiếm Thu nhìn nhau, lần lượt ngồi xuống, nhưng trừ ta ra có vẻ như ai nấy đều không thèm ăn.

“Chậm một chút” Ta đang lay nửa ngày mà không thể chuyển được đĩa vịt đến trước mặt, Cách Ngạo Sinh có chút bận tâm nhìn ta suýt nhào lên cả bàn.

“Thật có thể ăn” Lý Kiếm Thu lắc đầu, cái kiểu hài tử nhà ngươi thật chẳng ra sao. Không để ý tới, tiếp tục cắn.

“Nó cắn được sao?” Phó Hồng Hương cũng giật mình nhìn mấy lần, tựa hồ không tin oa nhi răng nhỏ xíu như vậy có thể cắn đứt miếng thịt.

Nhe hàm răng trắng đều, lão nhân gia ta lớn tuổi, không thèm chấp cái đầu chỉ mọc tóc kia.

“Hắc, tiểu hài tử có thể ăn là phúc khí, không cần xé, gặm ăn ngon hơn, phải không?” Người thứ ba lên tiếng chính là đạo nhân điên khùng, nói xong còn chớp mắt với ta, ném chân gà trong tay, bàn tay trảo một cái, lại học bộ dạng lão nhân gia ta mà ăn gà, đương nhiên gã tuyệt đối không học được phong độ của lão nhân gia ta khi ăn vịt.

Hung hăng cắn thịt trên lưng vịt, còn chưa kịp nuốt miếng thịt, thì cả người lẫy vịt đều bị người ta xách đi.

“Đơn đao nương?” Đạo nhân điên khùng nhìn thấy bóng lam sắc bắt lấy oa nhi vội vàng biến mất, hơi sững sờ, lập tức mạnh mẽ một chưởng vỗ lên ót mình, chán nản nói: “Lúc trước nói nhiều như vậy chính là muốn cho các ngươi biết để ý oa nhi, Phùng phu nhân sau khi phát điên thường thích cướp nhi tử nhà người ta, sau đó lại quên mất, cái này ——” Gã lại lắc đầu lại thở dài, nhưng người ngoài lại không cảm thấy gã có nửa điểm hối hận.

Hít hai hơi, đạo nhân điên khùng rốt cục ý thức được sắc mặt người ngồi cùng bàn có chút không đúng, nuốt nước miếng, cẩn thận đứng dậy, chần chờ nói: “Nếu không để đạo nhân đi nhìn thử?”

“Kỳ thật các ngươi cũng không cần lo lắng như vậy “

“Các ngươi nghĩ, nơi này lên núi xuống núi chỉ có một con đường, trước khi tan tiệc không ai hạ sơn, huống chi trên núi đều là người, đơn đao nương có thể chạy tới đâu.” Chạy đến nơi có cơ quan không tính, cầm nửa con gà cắn dở, đạo nhân điên khùng nhồm nhoàm mở miệng.

Phó Hồng Hương trợn mắt nhìn, nếu không phải đạo nhân đề cập lộn xộn không rõ ràng, cũng sẽ không phát sinh tình huống hiện giờ.

Kỳ thật Phó Hồng Hương giận có chút không có đạo lý, thứ nhất nàng xem như là chính phái võ lâm, không cùng một đường với tà đạo, vốn không có đạo nghĩa đáng để giảng, thứ hai, người ta nói gia sự nhà người ta, cũng không bắt buộc nàng phải nghe.

Đừng nói gì mà lương tâm với không lương tâm, kỳ thật những kẻ ngồi ở đây, cái gọi là lương tâm, chỉ vì người bọn họ để ý mới tồn tại thôi.

“Huống chi, đơn đao nương tuy rằng điên rồi, nhưng đối với tiểu hài tử vẫn phi thường cẩn thận, ở dưới chân núi đạo nhân đã nhìn ra đơn đao nương trúng ý oa nhi nhà các ngươi.”

“Oa nhi nhà ai chứ.” Khuôn mặt Phó Hồng Hương đỏ lên, gắt một tiếng.

“Không phải nhà ngươi, không phải nhà ngươi.” Đạo nhân điên khùng nhanh chóng sửa miệng.

“Đạo trưởng, biểu ca, ta đi xem Cách đại ca.”

“Không thể”

“Ngươi ngồi xuống trước, đây không phải nơi có thể đi loạn.” Phó Hồng Hương có thể không để ý tới đạo nhân điên khùng, nhưng không cách nào làm trái lời Đông Phương Thiếu, chỉ đành ngồi xuống.

“Đúng vậy, đúng vậy, đây cũng không phải là nơi đùa giỡn, sơ sẩy sẽ chết thế nào cũng không biết.” Đạo nhân điên khùng vuốt râu, đem một chữ kéo dài, ý hữu sở chỉ.

“Vậy làm sao bây giờ?” Phó Hồng Hương nóng nảy.

“Chờ”

“Chờ?” Nghĩ đến Cách Ngạo Sinh đang nóng ruột nóng gan, Phó Hồng Hương sao có thể chờ.

“Trịnh lão đầu không thấy nữ nhi khẳng định còn sốt ruột hơn các ngươi, cứ từ từ xem, dù sao gấp cũng vô dụng.”

Lời đạo nhân điên khùng Phó Hồng Hương có lẽ không nghe ra, nhưng đám Ngôn Bốc Tử đều hiểu được, nơi này địa giới bất đồng, đối với bọn hắn thì cực kỳ xa lạ, nếu đi loạn chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái càng lớn hơn. Huống chi mục đích bọn hắn tới đây là vì cứu người, không thể gây rối, đến lúc đó đừng nói không cứu nổi người ra, chỉ sợ bản thân cũng bị bắt theo vào.

Xem ra kế hoạch ban đầu cần điều chỉnh một chút, Ngôn Bốc Tử âm thầm thở dài, chẳng ai ngờ sẽ sinh ra tình huống này, giờ chỉ hy vọng Cách Ngạo Sinh có thể đuổi kịp Phùng phu nhân, đưa hài tử về.

“Hắc, chỉ có kẻ điên mới gây chuyện ở đây, có điều đơn đao nương có lòng mẫu tử nên không cần lo lắng cho hài tử, nữ nhân kia mặc dù là kẻ điên, lại cực yêu oa nhi, sẽ không hại nó.”

“Hắc hắc, ngươi chỉ biết một mà không biết hai, đơn đao nương tử quả thật sẽ hảo hảo chiếu cố oa nhi, cho dù chính nàng ta bị đói cũng quyết sẽ không để hài tử đói, chẳng qua —— “

“Chẳng qua cái gì?”

“Chẳng qua nàng là kẻ điên, cho dù nhi đồng no muốn chết, nàng cũng vẫn tiếp tục uy.” Đạo nhân điên khùng hiển nhiên không ngờ kẻ không quen biết bàn bên lại nghe hết nội tình của bọn hắn, nhất thời mặt biến thành đỏ thẫm.

“Đây là điều ngươi nói không cần lo lắng?” Lý Kiếm Thu cười lạnh một tiếng.

“Trên núi không có gì, nàng sao có thể uy ——” Đột nhiên khóe mắt liếc đến cái đĩa không bên cạnh, con vịt trên đó đã sớm không cánh mà bay, đạo nhân điên khùng há mồm nói không được nữa.

“Đạo nhân vẫn nên ra ngoài nhìn một cái sẽ tốt hơn”

Trịnh lão quái thế nào đến nữ nhi điên của mình không coi được, làm hại gã một kẻ xuất gia cũng không thể thanh tĩnh.



Trong U Minh giáo một phụ nhân vận hoa bố lam y ôm hài tử chạy như bay, mà hài tử kia trong tay vẫn ôm chặt con vịt béo ngậy, thoạt nhìn thập phần quỷ dị, phụ nhân lam y không ngừng quay đầu nhìn lại phía sau, phảng phất như có người đuổi theo.

Đột nhiên oa nhi trong lòng phụ nhân chìa một bàn tay, cũng không thấy nó làm động tác gì, thân mình phụ nhân đã mềm nhũn xuống, nếu có người chứng kiến tất cả chuyện này, không chừng sẽ nghĩ giữa ban ngày ban mặt gặp quỷ.

Thu tay về, nhúc nhích bả vai đau nhức, cảm giác bị người mang theo thật không tốt, còn bị người ôm cứng trong ngực lại càng không tốt, cầm con vịt béo ngậy vẫn còn dấu răng, nhìn nữ nhân xỉu trên đất, lão nhân gia ta oán hận cắn một miếng thịt vịt. Hừ, nữ nhân điên này thực sự cho rằng có thể bắt được lão nhân gia ta?

Nếu không phải có nhiều người ở đây, mà lão nhân gia ta lại ở cái bộ dạng này, sớm quẳng nàng đi rồi.

Quét mắt chung quanh, âm thầm giơ chân, bị nữ nhân điên này mang đi, không biết Cách Ngạo Sinh đã gấp thành bộ dáng gì rồi, nơi này là U Minh giáo, với ta đương nhiên không có gì, nhưng Cách Ngạo Sinh lại khác, vạn nhất hắn vì tìm ta mà rơi vào bẫy, hắn lại có thương tổn trên người, không khỏi lo lắng, vội vàng chạy về.

Người đang sốt ruột ngay cả thị lực thính lực đều giảm xuống, cho nên nửa đường đụng phải người cũng không có gì đáng trách.

Hán Nghiêu Sinh bị thân ảnh đột nhiên nhảy ra làm giật mình, lấy võ công của hắn thế nhưng không phát hiện ra đúng lúc, tốc độ cỡ này thật sự không thể tưởng tượng.

Huống chi, có được khinh công như thế lại chỉ là một hài đồng nho nhỏ.

Sinh phấn điêu ngọc thế, giống như đã từng quen biết ——

“Nghiêu Sinh?” Bởi va chạm mà sinh ra một ít cháng váng, ta mới ổn định lại, tính tiếp tục chạy, lại thấy gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn thì sững sờ tại chỗ.

.

.

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.