“Tôn Thu Cự Kình bang” Hán tử trung niên ôm quyền hướng Lâm Minh Tiêu, khóe mắt tà quang liếc qua nhóm bọn ta.
“Chẳng lẽ Cự Kình bang nổi tiếng tại Hoàng Hà Tây Ngạn? A nha, cửu ngưỡng cửu ngưỡng.”
Lý Kiếm Thu câu này lời vừa ra khỏi miệng, làm hại lão nhân gia ta nổi ba đường hắc tuyến, nhưng hắn nịnh hót vậy hiển nhiên lại hợp tâm ý hán tử kia, nhất thời trên mặt sinh vài phần đắc ý, có điều lòng dạ giả dối nói vài câu không dám.
“Chẳng lẽ hai vị này cũng là anh hùng Cự Kình bang?” Lâm Minh Tiêu hiển nhiên cũng có chút chịu không nổi kiểu nịnh hót của Lý Kiếm Thu, chuyển tầm mắt qua hai người phía sau hán tử kia.
“Hai vị này chính là nhân vật nổi tiếng Hoàng Hà Tây Ngạn, Cự Kình bang nho nhỏ của ta không có phúc khí lưu hai vị này.” Hán tử trung niên se se chòm râu, bộ dáng nhã nhặn, nhưng đôi mắt tam lại lộ sự giả dối con buôn.
“A?” Lâm Minh Tiêu ra vẻ kinh ngạc, tinh tế đánh giá một nam một nữ kia, nam tử là một lão giả, khoảng năm sáu chục tuổi, tóc thưa thớt, còn phụ nhân bên cạnh không quá bốn mươi, chẳng qua mặt bị hủy hơn phân nửa, thoạt nhìn ít nhiều có chút dọa người.
Ta có chút tò mò nhìn phụ nhân xấu xí vài lần, từ lúc ba người này xuất hiện, tầm mắt bà ta chưa từng dời khỏi ta, ban đầu ta nghĩ bà ta đang nhìn Cách Ngạo Sinh, dù sao so với Cách Ngạo Sinh, ta hiện tại thấy thế nào cũng quá tầm thường, nhưng hiển nhiên là ta hiểu lầm rồi, ánh mắt bà ta lưu luyến không rời, thường thường phóng ra tinh quang, đáng tiếc ta ba mươi năm vắng bóng giang hồ, đối với hậu bối thật sự là hiểu biết không nhiều, cảm thán một đoàn, lại không tự chủ được nhìn hai mắt phụ nhân kia.
Lý Kiếm Thu là một kẻ thông đạt, thậm chí nói danh hào mấy trăm người trên giang hồ, nhiều ít đều biết tới, lịch duyệt rộng lớn, nhãn lực tinh chuẩn, cao thấp quét qua lão giả cùng phụ nhân kia vài lần lập tức đoán ra thân phận.
“Chẳng lẽ là Hoàng Hà Tôn Giả Trịnh lão tiên sinh? Còn vị này ——” Lý Kiếm Thu nheo mắt lại, trong mắt thêm vẻ đề phòng, nhưng trên mặt cười vẫn sáng lạn “Vị này là Đơn Đao Độc Phùng phu nhân.”
Lão giả kia cười gật gật đầu, hiển nhiên đánh giá cao việc Lý Kiếm Thu có thể chỉ bằng mấy câu liền nhận ra lão.
“Không sai đúng là lão phu”
Lúc này phụ nhân kia tiến lên từng bước, ánh mắt vẫn dán trên người ta “Phùng thị tham kiến các vị tướng công, không biết đứa nhỏ này là công tử nhà ai, thật chọc người yêu mến, giống đứa nhỏ của ta ——” Phụ nhân xấu xí đang nói, đột nhiên bật khóc lớn, tiếng khóc thê lương, như quỷ khóc, Cách Ngạo Sinh nhanh chóng vận nội lực bảo vệ tai ta.
“Mụ nội nó, lão bà điên từ đâu đến làm loạn, lão tử giết ả.” Người trên đường rất nhiều, đột nhiên bị tiếng khóc của phụ nhân xấu xí kinh động, có mấy người võ công kém thiếu chút nữa hộc máu, tiếng khóc của phụ nhân kia dừng lại, lập tức chửi ầm lên, vang khắp nam bắc, thô tục gì đều có, Cách Ngạo Sinh vừa buông tay lại lập tức che lỗ tai ta, hiển nhiên là sợ ta nghe rồi học thói xấu.
Đáng tiếc lão nhân gia ta công lực khôi phục, cái tai cũng thính vô cùng, chỉ cần muốn nghe có cách ba lớp tường cũng nghe thấy. Nhưng vì thân thân Tiểu Ngạo Sinh, cho dù nghe thấy lão nhân gia ta cũng sẽ giả câm vờ điếc, thu nhỏ thân mình cọ cọ vào lòng Cách Ngạo Sinh, bất quá hiển nhiên người chung quanh đều hiểu lầm hành vi sỗ sàng của lão nhân gia vĩ đại ta.
“Đừng sợ” Cách Ngạo Sinh vỗ vỗ lưng nhỏ của ta, ở bên cạnh lỗ tai lão nhân gia ta thì thầm vô cùng hấp dẫn. Lúc này mới biết thổ khí như lan là thế nào.
Phụ nhân xấu xí đang khóc lại dừng kia, đang lúc ta bị Cách Ngạo Sinh làm cho tâm thần nhộn nhạo, phụ nhân kia đột nhiên lao đến, giương ngũ trảo chộp tới ta, Cách Ngạo Sinh cả kinh, phi thân lên đuổi theo ta, khinh phiêu phiêu lay động, chiêu thức khinh công tuyệt vời, bên cạnh lập tức vang lên vài tiếng trầm trồ khen ngợi.
Cùng lúc đó, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, sau đã thấy phụ nhân kia ngồi than khóc trên mặt đất, không còn nửa phần khí lực đả thương người, lão giả kia vốn định tới cứu, lại không nhanh bằng tốc độ ngân châm, hoặc căn bản là không phải ngân châm, chẳng qua là cái phất trần thôi.
Nhìn mấy cọng lông ngựa khinh phiêu phiêu rơi trên mặt đất, lão giả hói đầu thổn thức một tiếng “Thì ra là lão đạo điên, thứ cho lão đầu tử mắt vụng về, vừa rồi lại không nhận ra.”
Ha ha một tiếng, ánh mắt lập tức lại liếc đến Cách Ngạo Sinh, Lâm Minh Tiêu “Cái gì mà Không Động, nghĩ muốn lừa gạt lão đầu tử ta, ta còn nói trong tam bang ngũ phái khi nào lại mọc ra phái Không Động, năm vị tiểu bằng hữu là đồ đệ lão ca? Không giống không giống.” Nói xong còn lắc lắc đầu.
Ngôn Bốc Tử vừa động thủ, ít tơ Trích Diệp đó đều có thể đả thương người, tuy rằng trên giang hồ cao thủ tà phái cũng không phải không có người làm được, nhưng chính xác có thể đạt mức tu vi này lại cũng không nhiều, mà xung quanh ta mỗi người này đều tính là cao thủ, y vừa ra tay lập tức khiến người chú ý.
Lúc này lại Hoàng Hà quỷ kia nói tiếp, hiển nhiên coi Ngôn Bốc Tử là đạo nhân điên khùng.
“Bất quá ——” Hoàng Hà quỷ lời nói xoay chuyển “Người ngoài sợ ngươi, lão đầu ta thì không, hừ, tổn thương nữ nhi của ta để mạng lại đi.” Nói xong rút cửu hoàn đại đao bên hông lao tới Ngôn Bốc Tử.
Hoàng Hà quỷ tướng một cây đại đao hổ hổ sinh phong, nếu quả là đạo nhân điên khùng phỏng chừng lão cũng đánh ngang tay, đáng tiếc lão đã nhận lầm người, nếu không phải Ngôn Bốc Tử muốn che dấu thân phận thì lão đã sớm bại trận.
Cách Ngạo Sinh tự nhiên không sợ Hoàng Hà quỷ đả thương Ngôn Bốc Tử, tuy rằng người này thân thủ không tệ, nhưng đối với người Võ Đang họ Ngôn tự Bốc cũng chỉ có chịu đánh, nhưng phiền toái thì vẫn phiền toái, Ngôn Bốc Tử căn bản không thể dùng công phu, cố che giấu tuy rằng không đến mức bị thua, nhưng muốn trong khoảnh khắc để thắng là không có khả năng, nhưng chúng ta bây giờ lại không thể chậm trễ, lần này ngay cả Lâm Minh Tiêu Lý Kiếm Thu cũng nóng lòng.
Hoàng Hà quỷ thấy tấn công không được, lập tức biết không thể khinh thường, từng bước cẩn thận, cứ như vậy không thể nghi ngờ trận này phiền toái lại kéo dài thêm mấy canh giờ.
Ngôn Bốc Tử muốn dùng nội lực đánh văng người này, lại lo bại lộ thực lực, làm yêu nghiệt ma giáo chú ý, đến lúc đó đừng nói cứu người, muốn chạy khỏi đây cũng là vấn đề, dù sao nơi này cách Đông Hoa sơn không tới một dặm, có thể nói là đã tiến vào ma giáo.
Hơn nữa những kẻ chung quanh đến chúc thọ này hiển nhiên đều là nghe ma giáo làm việc, trong đó cũng không thiếu hảo thân thủ, thí dụ như Hoàng Hà quỷ trước mắt, còn có đạo nhân điên khùng lão vừa nhắc đến, chính là nhân vật tà đạo nổi danh.
Cách Ngạo Sinh mắt thấy chung quanh người dừng lại xem náo nhiệt ngày càng nhiều, trong lòng biết cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng rước lấy hoài nghi, khiến việc cứu người gặp bất lợi, suy nghĩ một chút, đem ta giao cho Phó Hồng Hương, tiến lên hai bước, ôm quyền nói: “Trịnh lão, hôm nay là sinh thần giáo chủ U Minh giáo, mọi người cũng đều là đến chúc thọ, nếu lỡ giờ lành sợ là không tốt, không bằng đem việc này để sau, Trịnh lão nghĩ thế nào?”
Những lời này nói hợp tình hợp lý, thử nghĩ đi mừng thọ người khác lại động đao động thương, bất kể thế nào cũng không nên, huống chi nhân vật hôm nay còn là người bọn hắn trăm triệu lần không thể đắc tội, đến mừng thọ minh chủ võ lâm còn chưa tính.
Những người này mặc dù ngay cả Thiếu Lâm Võ Đang đều không để vào mắt, nhưng lại không dám đắc tội U Minh giáo.
Hoàng Hà quỷ tuy rằng gan lớn cuồng vọng lại cũng không dám không để giáo chủ U Minh giáo vào mắt, chưa nói đến bọn hắn đều sống dựa U Minh giáo, kể cả khi không như vậy, kẻ đắc tội U Minh giáo có thể bình yên vô sự sao.
Nghĩ đến năm kia một huynh đệ vì hành sự bất lực, mà bị U Minh giáo chặt đứt tứ chi, Hoàng Hà quỷ đánh cái rùng mình, trong lòng nao nao, võ công của lão tuy cũng không tệ lắm, nhưng muốn chống lại U Minh giáo, vậy kết quả chỉ có một, người ta bóp chết lão đơn giản như bóp chết một con kiến, không niết, đó là vì lười niết.
Nhìn những người hôm nay tới chúc thọ, đừng nói đều là những kẻ tà đạo giết người như ngóe vấn phong táng mật, lại đều là cao thủ trừ phi lão không đi trên đường, nếu không còn không phải đều bị triệu, dám không đến, vậy thì chờ bị bóp chết đi.
Bất quá có thể tới nơi này chúc thọ quyết không phải tiểu lâu la, có thể có tư cách tới nơi này nhiều ít đều là kẻ có mặt mũi, người bên ngoài muốn đến còn không có tư cách đâu. Còn nữa, nếu có thể lừa gạt U Minh giáo âm thầm chiếu cố một phần, hoành hành một phương đó là tuyệt đối không thành vấn đề, chẳng sợ đặt được một chút quan hệ, cũng đã lợi rất nhiều.
Hoàng Hà quỷ nghĩ đến đó thả chậm chiêu thức, tâm tư động liên tục, lão tuy sợ U Minh giáo, nhưng lúc này tiện nghi cho đạo nhân điên khùng kia thì thật không cam lòng, tuy rằng chính lão cũng rõ mình không phải đối thủ của đạo nhân kia, nhưng sát chiêu của lão còn chưa dùng tới, lão vì chiêu đó đã mất một phen cong phu, uy lực tự nhiên phi phàm, nếu sử dụng, thắng bại —— chắn chắn ——
Bất quá người nọ nói cũng đúng, U Minh giáo không phải nơi gây chuyện thị phi, vạn nhất đổ máu, không chừng kẻ chết kế tiếp chính là lão, đối phó đạo nhân điên khùng lão còn có thể nắm chắc, đối phó U Minh giáo ——còn không bằng lão tự sát nhanh hơn, đỡ phải chịu tra tấn.
Thấy Hoàng Hà quỷ nhảy ra xa, Ngôn Bốc Tử thu hồi phất trần, nhưng đúng lúc này, Hoàng Hà quỷ đột nhiên lấy ra thứ gì đó, chỉ nghe một tiếng ‘ba’ trong trẻo vang lên, ngân châm đầy trời liền bay tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]