Chương trước
Chương sau
Cung Tập sắc mặt nặng nề đi phía trước, người phía sau hắn hiển nhiên cũng có chút khẩn trương thường thường sát sát mồ hôi trên đầu, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể hoà dịu cảm xúc khẩn trương của gã.

“Cung hộ pháp” Thị nữ Doanh Nguyệt chào đón, không dấu vết liếc mắt người phía sau Cung Tập một cái.

“Hữu hộ pháp ở trong?” Cung Tập nhìn thoáng nội đường qua màn trúc treo cao, không biết có nên tùy tiện đi vào hay không.

“Đại nhân đang tắm, phân phó Cung hộ pháp đến thì trực tiếp đi vào, bất quá ——” Doanh Nguyệt nói tới đây lại nhìn thoáng qua người phía sau Cung Tập, Tử Minh phân phó để Cung Tập đi vào cũng không nói có cho người khác vào hay không, nếu cho vào —— nơi khác cũng thì thôi nhưng bây giờ người bên trong lại đang tắm, nếu không cho vào —— người này hiển nhiên là đi theo Cung Tập mà người bên trong vẫn chờ hồi báo, nếu không phải như vậy đã không phân phó nói Cung Tập vừa đến liền lập tức đưa vào, Doanh Nguyệt suy đi nghĩ lại không khỏi khó xử.

Cung Tập vừa nghe Tử Minh đang tắm, không khỏi sửng sốt, lập tức xua tay ý bảo Doanh Nguyệt lui ra, nói câu “Không ngại” nhấc chân muốn vào, lại bị người phía sau kéo tay áo.

Tư Đồ Bá đương nhiên cũng nghe thấy Tử Minh đang tắm, vừa nhìn Cung hộ pháp vẫn định vào, được sao? Chiều nay cánh tay phải của Hữu hộ pháp Cung Tập trực tiếp tới Phiếu Miểu Lâu tìm gã, nói muốn tra người, tra đến tra đi rốt cục tìm ra, vừa nhìn kết quả điều tra Cung hộ pháp lập tức liền thay đổi sắc mặt, gã không biết xảy ra chuyện gì, gã chỉ là chưởng quản công vụ trong Phiếu Miểu Lâu, nói trắng ra cũng chỉ là đó ngồi ghi chép, như trong lâu thiếu cái gì thêm cái gì, trong lâu ai đi ai về, bao nhiêu người nhập lâu chẳng hạn, bình thường cũng chỉ làm có lệ, tám trăm năm cũng không có người lật một cái, nhưng hôm nay vị hộ pháp này đến không nói hai lời sai người mang các bản ghi chép ra liền xem suốt buổi chiều, cuối cùng còn xách gã tới gặp Hữu hộ pháp, Hữu hộ pháp là ai? Đó là đệ tử tiền giáo chủ, võ công thế nào gã chưa nói, bất quá tiếp nhận được của tiền giáo chủ là mười phần mười thậm chí còn có xu thế phát triển vô hạn, tâm ngoan thủ lạt lãnh huyết vô tình tuyệt đối số một, năm đó y giận dữ trực tiếp phá nát một trong năm lâu, tử pháp so với nhập Hình đường còn thê thảm đáng sợ hơn, huống chi y còn giết mấy hộ pháp liên quan, căn bản không đem giáo chủ cùng Tả hộ pháp để vào mắt, đối với một người luôn tự làm theo ý của mình như vậy khiến tâm Tư Đồ Bá dao động không nhỏ.

Lại lau mồ hôi lạnh, xấu hổ thu hồi cánh tay quá phận của mình, sán sán và gượng ép cười cười “Cung hộ pháp, chậm chút —— không được sao?”

“Hữu hộ pháp đang chờ ta hồi báo, không thể chậm trễ” Nếu bình thường Cung Tập phỏng chừng cũng không dám đi vào quấy rầy người như vậy, nhưng lần này hắn có một loại dự cảm nếu hắn báo cáo chậm trễ, kết quả thế nào cũng là nhận lấy phẫn nộ, Cung Tập thực tại có chút bất an, hắn chưa từng nghĩ sự tình sẽ phát triển đến mức này, không biết người nọ ở trong lòng Hữu hộ pháp đến tột cùng nặng bao nhiêu, hắn hiện tại thập phần mâu thuẫn, hắn cùng lúc hi vọng Tử Minh tức giận, lại sợ hãi Tử Minh phẫn nộ, muốn là bởi người nọ trả giá nhiều như vậy làm lòng hắn chua xót không thôi, nếu cuối cùng đổi lại kết cục thảm đạm, thật sự không đành lòng, còn nếu phẫn nộ không thể nghi ngờ hắn cũng sẽ chịu phận xui, nhưng không phải chỉ mình hắn, trọng yếu hơn, trong đầu Cung Tập suy tính đến hậu quả lớn nhất Tử Minh gây ra, tự nhiên không hy vọng chuyện như vậy phát sinh.

Tư Đồ Bá không dám nhiều lời, chỉ đành theo Cung Tập đi vào, xuyên qua ba đạo màn trúc qua hai cánh cửa mới đạt tới nơi, còn cách một tấm bình phong đá cẩm thạch bái lạy xong mới dám ngẩng lên, đương nhiên cũng không dám nhìn thẳng hoặc rình, nhất là Tư Đồ Bá phía sau, gã hiện tại thậm chí cả mồ hôi cũng không dám lau, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

“Điều tra ra sao?” Tử Minh nhàn tản rưới nước lên người, tùy ý để thị nữ bên cạnh gội đầu.

“Dạ…”

“Thế nào?”

“…”

Cung Tập trầm mặc, thành công khiến Tử Minh nhướn mày, y đang suy đoán trầm mặc này là vì sao, nhưng bất kể thế nào cũng sẽ không phải chuyện tốt.

“Nói!”

“Lưu Ly công tử thay Khinh Trúc công tử vào Khung Ngọc viên” Cung Tập nếu không dám chậm trễ đem sự tình kể rõ ràng một lượt, đương nhiên cũng chính là chuyện ta bị hủy dung và bị câm, còn có chuyện sau đó ta trải qua ——

“Ngũ kỳ của Phiếu Miểu lâu phụng mệnh hộ tống Khinh Trúc công tử hồi gia thăm người thân, không may bị người Thiên Huyền cung đột kích, Khinh Trúc công tử cùng thị đồng bất hạnh đã chết, vừa khéo bị Lưu Ly công tử chứng kiến, đám người đó tính giết người diệt khẩu, lại thấy Lưu Ly công tử cùng Khinh Trúc công tử có chút tương tự liền nổi tâm di hoa tiếp mộc, đem Lưu Ly công tử bị huỷ dung mất tiếng đưa vào Khung Ngọc viên thay thế Khinh Trúc công tử đã chết, để thoát khỏi trừng phạt.” Cung Tập hành văn liền mạch lưu loát, nhưng trong lòng lại dâng lên ý vị bi ai bất mãn, chẳng qua lòng chua xót này bị hắn áp vô cùng thấp, thấp đến tất cả đều không phát hiện mà thôi.

“Ngũ kỳ của Phiếu Miểu lâu đều đã bị bắt”

“Lâu Kinh Ngữ sợ tội đã tự sát “

Phía sau bình phong thật lâu vẫn không có động tĩnh, Cung Tập thả tay đứng yên không nói.

Ta xuất hiện ở ngoại thành Lai Châu nói thật ra đều là do mệnh lệnh của Tử Minh, nếu y không đá ta ra cũng sẽ không trùng hợp trở thành đối tượng bị người giết người diệt khẩu như vậy, càng không khiến người ta uy ách dược bị hủy dung mang đến đây, trong mắt người ta ta chính là một kẻ si tâm bất hối lại bị vứt bỏ còn bị người hãm hại.

“Ngươi nói dung mạo của hắn bị hủy?” Sau bình phong thanh âm hơi khô sáp lại lạnh như băng, Tư Đồ Bá sợ run cả người, có thể gã nên giải thích.

“Hộ pháp không cần lo lắng, dung mạo Khinh Trúc a không Lưu Ly công tử còn có thể khôi phục.”

Tử Minh không có phản ứng lại lời Tư Đồ Bá chỉ lạnh lùng cười một tiếng, tiếng cười vô ý này, lại đuổi hồn Tư Đồ Bá đi mất một nửa, hiện tại gã biết lúc này vị Hữu hộ pháp dưới một người trên vạn người này thật sự tức giận.

“Cung Tập!”

Cung Tập nhanh chóng nói “Đám Lâu Kinh Ngữ cho công tử dùng là Dịch Dung đan, chỉ cần ăn giải dược ít ngày sau có thể phục hồi.” Trong rủi có may.

Tử Minh mày thoáng nới lỏng một ít “Câm sao?”

“Đám Lâu Kinh Ngữ cho công tử dùng Đoạn Thanh tán “

“Y vẫn ổn?”

“… Chỉ sợ rất khó mở miệng lần nữa” Ý tứ chính là y không tốt, câm hoàn toàn.

Tử Minh lại không mở miệng, Cung Tập đứng ngoài bình phong chỉ thấy bên trong sóng nước cuồn cuộn thật lâu sau mới yên tĩnh trở lại.

“Người đang ở đâu?”

“Này —— thuộc hạ không biết” Cung Tập cũng không rõ người làm thế nào chạy khỏi Khung Ngọc viên.

“Lập tức tìm về” Cung Tập nhìn lầm rồi, Tử Minh từ đầu tới đuôi đều không hề tỉnh táo, y hối hận, y hối hận đã đá người đi, hối hận không mang người về, y chưa từng bất an như vậy, đối với y mà nói những cảm xúc như vậy rất khó được trải nghiệm.

“Không, hay không cần dẫn về, ngươi đi theo hắn đừng để hắn gặp chuyện!”

.

.

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.