“Ôi” Ta đặt mông ngã xuống đất, niềm vui sướng vì cuối cùng cũng xuống khỏi tường không thể sánh bằng cơn đau âm ỉ trên người, nhưng nói ra cũng thật trùng hợp, nếu không phải có con ngựa bỗng đâu chạy tới, ta nghĩ ta hôm nay không chừng phải ở trên tường qua đêm.
Vỗ vỗ cỏ bám trên người, ta đánh giá bốn phía, mặc dù đã vào được, nhưng muốn tìm được người cũng khá phiền toái, nhìn sắc trời, sờ sờ cái bụng ta tính toán xếp việc tìm người ra sau, tìm phòng bếp trước đã.
Nhưng vòng quanh vườn vài vòng ta bất đắc dĩ thở dài gạt bỏ quyết định vừa rồi, phòng bếp mặc dù lớn đó, nhưng tìm so với tìm người cũng chẳng dễ hơn, hiện tại ta vừa mệt vừa đói, quay đầu lại muốn bắt cóc một kẻ dẫn đường nhưng đến nửa cái bóng cũng chẳng thấy, chẳng lẽ phân đà Lai Châu xảy ra chuyện gì? Hay Tử Minh không thích ồn ào toàn bộ đều bị đuổi đi giống ta? Lấy tính tình của y mà nói cũng không phải không thể.
“Còn không mau đem đồ lên, nếu chậm trễ làm Hữu hộ pháp đại nhân phật ý, chúng ta đảm đương không nổi đâu.” Góc rẽ truyền đến tiếng người, ta nhanh chóng nấp sau toà sơn giả.
“Dạ dạ dạ” Một thân thanh y tiểu tư liên tục gật đầu, trên trán chảy rất nhiều mồ hôi, liên tiếp đáp lời.
“Chậm chút, để rơi đồ ngươi đừng mong sống” Tổng quản nhìn gã sai vặt cước bộ bối rối, nhanh chóng ổn định hòm trong tay gã, xem bộ dáng kia không biết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312212/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.