“Thế nào không đi?” Tử Minh như quỷ mỵ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt ta, ta còn tưởng rằng y đã đi xa rồi chứ.
“Theo không kịp?” Hiển nhiên oán hận của ta một chữ cũng lọt vào tai y, tai người quá thính cũng không tốt, có đôi khi ngay cả điều không muốn nghe cũng rơi vào lỗ tai, dù ngươi nghe hay không nghe cũng đều phiền toái.
Thấy ta gật đầu, Tử Minh thế nhưng có chút thấu tình đạt lý, ta còn nghĩ y tính tình đại biến nào biết đâu rằng mình trong mắt người ta bất quá là phế vật không biết võ công.
Vui mừng đi theo người phía trước cố ý thả chậm cước bộ, ánh mắt ta rà trên thân hình mềm dẻo lại vĩ ngạn kia, nếu không phải khuôn mặt quá mức âm nhu, không ai có thể đánh đồng người này với từ nhu nhược.
“Xem đủ rồi?” Tử Minh không xoay người, hỏi cùng với một ngữ điệu ‘Sờ đủ rồi?’.
Ta lập tức gật đầu, lại nghĩ y không nhìn thấy, nhanh chóng nhận tội “Xem đủ rồi xem đủ rồi” Thành khẩn như ta thật sự hiếm thấy, thành thực như ta cũng thật ít ỏi, ta trước kia không biết thì ra công phu Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam cũng có thể làm mặt không lộ chút sơ hở.
“Còn xem không?” Ngón tay thon dài trắng nõn như dương chi bạch ngọc bứt lấy đóa hoa màu đỏ, Tử Minh đột nhiên nở nụ cười, lúc này ta chỉ biết cho dù đoá hoa trong tay y đính ngọc lộ thượng thiên cũng không thể đẹp hơn y, y không xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312208/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.