Cảnh sắc tươi đẹp, mẫu đơn khoe sắc, thật đúng để tả cảnh tượng trước mắt, ba tòa đại đình tạo thành hình tam giác, mỗi đình có thể chứa trăm người, mà ba toà đình lại chật ních người, người ca người hát, ngoài đình hoa sắc phong phú, tới gần còn có một hồ nước nhỏ điểm xuyết, không nghĩ tới Hoằng Hồng quán còn có nơi như thế, ta đi theo mấy tiểu quan Hoằng Hồng quán ngồi ở góc, thật sự không biết nên phản ứng thế nào, không phải kinh ngạc vì quy mô, không phải lo lắng vì người sắp tới, chỉ là đối với thân phận hiện tại có chút xấu hổ.
Dù sao nơi đây cũng mang danh là của cải của ta, người tới coi như là thuộc hạ của thuộc hạ ta, mà ta lại… người ta đấu đá tranh giành để đủ tư cách đi làm ấm giường, ta trước kia thế nào lại không biết giường giáo chủ khó leo lên như vậy? Xem ra những nam sủng trước kia của ta cũng thật lợi hại.
“Chính là hắn?”
“Ta nói không sai đi, ngươi xem cái bộ dáng kia, bị người đá là đáng đời.”
“Ngươi không biết ngày đó có bao nhiêu náo nhiệt, ta nghe nói a —— “
“… Hộc máu sao…”
“Thật sự? Người nọ thật nhẫn tâm.”
“Ta thấy hắn sống chết bám lấy người ta, người ta chịu không nổi mới ra tay, hắn cũng không chịu soi gương, cái bộ dáng kia xách giày cho chúng ta cũng không xứng… còn mơ mình là phượng hoàng…”
“Có điều, ta còn nghe nói… Ngày đó…”
“Hắn còn muốn với cao, nhưng nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312195/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.