Đêm trăng thanh gió mát, ánh sao lung linh, thay cho những tia sáng yếu ớt lúc hoàng hôn, vầng trăng mông lung ẩn hiện sau áng mây.
Đào lý lả lướt xuân ám độ, tiểu lan câu hạnh, hoa trải đầy lối, đáng tiếc, con người ở đây lại không biết thưởng thức.
Lan can trổ sơn, xuân hoa tràn trề, ban đêm càng thêm hoa lệ, ta nâng bầu rượu trong tay nhưng không thể uống sảng khoái, nhớ tới chỉ mới một bát rượu mà ba mươi năm đã qua, lần này một bầu còn không ngủ tới ngàn năm vạn năm, đến lúc đó chỉ sợ bản thân cũng không rõ mình là ai, tùy tay quăng lê hoa tửu, rượu tràn lan trên mặt đất, bắn một chút lên đám cỏ xanh, hương rượu thoáng qua như có như không, ta cười khổ một tiếng, một lần bị rắn cắn, vậy mà rượu nhạt ta cũng không dám tùy tiện uống, thậm chí chỉ là một vò rượu nhỏ.
Thật phí rượu, ta ôm vò rượu rỗng, nhìn quanh đánh giá đường đi, Hoằng Hồng quán chia làm hai tòa lớn nhỏ, Đông lâu mở cửa tiếp khách, còn Tây lâu giống như nội viện, ta cũng đang ở Tây lâu, từ lúc biết Hoằng Hồng quán có quan hệ với U Minh giáo, ta ít nhiều có chút không được tự nhiên, tuy không quản gì đến phí ăn phí ở, nhưng vẫn nên tiết kiệm một chút, U Minh giáo, U Minh giáo nói sao cũng là nhà của ta, mặc dù sau khi chết chưa chắc sẽ được an tán tại đó, ít nhất cũng được một phần tế bái, phụ mẫu ta cũng đều ở đây hết a!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312186/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.