Tỉnh lại ta thấy mình đang giường cao gối ấm bên cạnh còn có tiểu mỹ nhân, không ngờ tới ta lớn tuổi như vậy lại vẫn bị bọn tiểu mao đầu bắt đi, mặt mũi bay mất không còn một mảng, nhất thời chán nản vô hạn, lắc đầu liên tục thở dài.
Cách Ngạo Sinh thấy bộ dạng ta thế còn tưởng đầu ta có vấn đề, ngay cả tức giận cũng lười, đưa tay sờ soạng thân thể ta một lần, cuối cùng thở phào, chứng minh ta lông tóc vô thương.
“Lần tới đừng có chạy lung tung, nếu thật bị người lừa đi xem ai có thể cứu ngươi” Trong giọng nói tràn đầy lo lắng sủng nịch, ta nghĩ hắn thật sự không tức giận.
“Còn không phải được ngươi cứu về rồi?” Ta không phục bĩu môi, ‘long vu thiển thuỷ tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi’ a.
“Ngươi nha, ăn gì đó rồi tiếp tục ngủ một hồi” Cách Ngạo Sinh không biết lớn nhỏ vỗ đầu ta, cầm một chén cháo thịt đến uy ta, ta bụng đói cũng không đôi co với hắn, trên thế giới này dám chụp đầu ta sợ cũng chỉ có Cách Ngạo Sinh hắn.
“Ăn từ từ, không ai tranh với ngươi.” Ta oán hận trừng mắt một cái, tràn đầy không phục, ta đã ba mươi năm không ăn được cái gì đương nhiên phải bồi lại.
Cách Ngạo Sinh tuy nói như vậy, nhưng vẫn rất phối hợp tốc độ của ta, một hồi chén cháo thịt đã thấy đáy, ta lại để hắn lấy thêm, như thế lập lại năm ba lần ta xoa xoa bụng, đánh một cái ợ, thỏa mãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312175/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.