“Không cho phép lên tiếng.”
Ta hữu khí vô lực gật đầu, dù sao Cách Ngạo Sinh cũng không quan tâm ta.
Đột nhiên hắc y nhân kia vừa động, mang ta nhảy lên một cây đại thụ bên cạnh, ban đêm vốn yên tĩnh hơn ban ngày, hơn nữa ta tai thính mắt tinh hơn hẳn thường nhân, tự nhiên nghe được tiếng bước chân từ xa tiến đến.
Một thân ảnh đang tìm kiếm trong bụi hoa, nhưng lại không chú ý tới thứ hắn muốn tìm đang ở trên đầu.
Cách Ngạo Sinh lo lắng tìm kiếm, thầm hận tại sao mình lúc ấy không đuổi theo, nó còn là một đứa trẻ, nếu xảy ra chuyện gì…
Nghĩ đến đây Cách Ngạo Sinh thực hận không thể tát mình một bạt tai, chính mình tâm quỷ quấy phá, đối với một đứa bé làm chuyện không bằng cầm thú không nói giờ lại lạc mất nó, như thế nào nói công đạo với cha nương nó dưới cửu tuyển, như thế nào nhận ỷ lại cùng tin cậy của nó.
Bóp vụn nhánh cây trong tay, Cách Ngạo Sinh phi thân hướng nơi khác tìm kiếm.
Thẳng đến khi thân ảnh lo lắng kia đi xa ta mới nho nhỏ hừ một tiếng, không khỏi đắc ý “Hiện tại biết hối hận rồi sao, xem ngươi sau này còn dám không để ý tới ta nữa không”, mà lúc này ta không có phát hiện hiện tại ta ngây thơ quá mức quả thực ngay cả hài đồng ba tuổi cũng không bằng, mà lúc này ta cũng không có chân chính lý giải cảm tình ta dành cho Cách Ngạo Sinh rốt cuộc là như thế nào, thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312159/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.