Cách Ngạo Sinh bóp vụn phiên đá trên tay, sắc mặt tái nhợt, thần sắc phẫn hận, cảm giác được một dòng nóng bỏng nơi khoé mắt, nhanh chóng nhắm mắt lại đè ép xuống, nhưng ta vẫn thấy hạt châu trong suốt bên khoé mắt hắn, đường đường là một nam nhi bảy thước đầu đội trời chân đạp đất mà phải chịu sự xỉ nhục này hiển nhiên là chịu không nổi.
Ta không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể yên lặng nhìn hắn, hi vọng hắn sẽ không đem môi mình cắn nát, đều xuất huyết, ta thấy mà đau lòng, đúng vậy chính là đau lòng, người ta nói ‘nhất dạ phu thê bách nhật ân’, hẳn là đúng với ta hiện giờ đi.
“Thù này không báo, không làm người.” Cách Ngạo Sinh cắn chặt răng, hai mắt mở lớn bắn về phía ta, ánh mắt nóng rực hại ta suýt nữa cho là hắn muốn bắt ta thử đao.
Ta nuốt ngụm nước miếng, khẩn trương nhìn hắn, chỉ sợ hắn nghĩ luẩn quẩn trong lòng sẽ đưa tay bóp chết ta, lấy võ công cùng thân hình của ta hiện tại mà nói, hắn muốn giết ta quả thực so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, sớm biết ta đã đi học cái gì đó không cần võ công cũng có thể hộ thân, ai có thể nghĩ đến võ công thiên hạ vô song của ta sẽ có ngày hoàn toàn biến mất, ta giờ có khác gì phế nhân đâu.
Nhìn khuôn mặt hài đồng tái nhợt trước mắt, Cách Ngạo Sinh phiền não thở dài, đem ta ôm vào lòng nhẹ nhàng xoa lưng ta, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312153/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.