Nếu đã hoài nghi tự nhiên là muốn xác định, ta mặc dù lông bông nhưn không phải cái gì cũng không để ý, đối với cái xác này, nhiều ít cũng để ý, ba mươi năm hư ảo giờ bắt mình trở thành lão ông năm mươi vẫn còn có chút khó khăn, huống chi ta mặc dù không phải loại nhân vật thiên tiên gì nhưng cũng không phải dạng sửu nhân đương nhiên không có hứng thú việc hủy dung.
Mang theo bạc vừa nhận ta hướng ngoài thành bước nhanh, ba mươi năm trước ta mặc dù đã tới nơi đây, nhưng bởi vì nhất thời tham ăn tham uống Trường Sinh, cũng không tinh tế xem xét, lúc này ba mươi năm qua thăng trầm, ta tự nhiên cũng không có tâm tình, chỉ nhớ rõ năm đó tới đây đi qua một chỗ nước chảy vẫn còn làm động lòng người, nằm ở ngoài thành hiện tại là hoàng hôn nhất định không người quấy rầy, thích thú từng bước mà đi.
Ngoài núi, bụi gai trải đầy trên đất, đường nhỏ như ruột dê, nếu ba mươi năm trước ta có lẽ còn có thể bước như trên đường bằng, thế nhưng hiện tại mà nói —— kéo lại mảnh áo rách bươm, cười khổ một tiếng, hi vọng không có mấy thứ lang sói nào đó, nếu không ta cũng chỉ có thể học Phật tổ cắt thịt.
Thật vất vả đi vào mép nước, lang sói thì không có, bất quá —— xoay người, quân tử gian nguy không đứng dưới tường, ta hiện tại nội lực ngưng trệ, có thể nói là trói gà không chặt, so với tráng điền thì không bằng, so với loại thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312145/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.