Lê Dạ bảo trì bình thản cực tốt, Tần Liệt Dương đợi chừng một tiếng anh mới đi ra từ căn phòng kia.
Anh mặc bộ đồ đó trên người, trên đường đi tay áo bồng bềnh, cộng thêm đình thủy tạ trong trang viên này nhất thời khiến cho Tần Liệt Dương sinh ra cảm giác giao thoa giữa không gian và thời gian, sau đó khi Lê Dạ len lén nháy mắt với hắn, mới cảm giác được nơi đây vẫn còn là Bắc Kinh.
Nhìn ra được Lê Dạ đối với Ninh Thành Sơn rất cung kính, vừa đến trước mặt đã cúi mình chào, sau đó mới nói, “Sư phụ, hôm nay đã sờ xong Dịch hồng thọ xuân bảo hạp.”
Tay Ninh Thành Sơn vuốt ve chòm râu nói, “Nói nghe thử.”
Lê Dạ suy nghĩ một chút rồi nói, “Hộp này nạm đỏ tươi, tử mẫu khẩu, khuôn mép hình cung, hồi văn quyển túc, miệng hộp và đáy hộp sơn đen. Nắp hộp điêu khắc tụ bảo bồn, ở giữa là một chữ xuân rực rỡ, trái phải đều có đuôi rồng, bên hông nắp hộp có bốn cái bình đầu như ý khai quang, dưới đáy hạp có chữ Khải sơn vàng ghi chế tạo năm Càn Long Đại Thanh.”
“Chỉ là rất kỳ lạ,” Báo cáo xong đặc điểm, Lê Dạ cau mày nói, “Đồ vật đời nhà Thanh, lại là đồ tốt, nhưng cảm giác được nước sơn trên mặt bị rạn nứt, không đúng lắm.”
Ánh mắt Ninh Thành Sơn đột nhiên nhìn về phía anh, “Không đúng chỗ nào?”
“Không biết.” Lê Dạ lắc đầu, “Chính là ở đây vài ngày sờ khá nhiều đồ, cảm giác nó không lâu năm như vậy, cảm giác không đúng nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nhi-thu-ba-muoi-tuoi-lam-thu/1736055/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.