Lê Dạ ôm hộp sơn mài mất ngủ một đêm.
Tần Liệt Dương nói cái này lấy ở nhà đem tới, cũng không lớn hơn hai bàn tay, giá trị hơn mười ngàn. Nhiều năm sinh sống nghèo khổ khiến anh quen nhìn mọi thứ với ánh mắt rất tục khí, hầu như đều vô thức nhìn giá tiền trước. Nhưng lần này không phải giá trị của món đồ hấp dẫn anh, anh vuốt lên đường vân trên mặt hộp, giống như sờ được linh hồn của món sơn mài này, cảm thấy yêu thích không thôi.
Anh gửi WeChat cho Tần Liệt Dương: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ học thật tốt.”
Tần Liệt Dương không trả lời, Lê Dạ không biết hắn đã xem hay chưa. Có điều anh đoán hắn không xem, trước giờ hắn cũng không quan tâm, từ lần trước gửi hình cầu vồng anh đã biết. Nhưng chưa từng ngừng gửi, anh muốn chia sẻ từng niềm vui của mình tới cho Tần Liệt Dương.
Đã sống ba mươi năm, rất nhiều chuyện trong đời không phải do anh chọn, anh đều bị động tiếp nhận.
Giống như không phải anh không muốn đi học, Lê Diệu có thể học tiến sĩ, Lê Diệu là do chính tay anh dạy dỗ từng nét bút, thành tích học tập của anh còn tốt hơn Lê Diệu, năm xưa thịnh hành sáng tác văn vẻ kiểu ‘Lý tưởng của tôi’, anh cũng tự biên soạn viết lý tưởng của mình, vì lúc đó sau khi đọc ‘Chuyện của ban biên tập’ anh rất thích. Nhưng ba mẹ xảy ra chuyện, anh phải từ bỏ chuyện học, giống ba anh trở thành tài xế.
Hoặc là chuyện anh vốn không muốn để Tần Liệt Dương đi, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nhi-thu-ba-muoi-tuoi-lam-thu/1735989/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.