Trên đường lái xe đi làm, Tần Liệt Dương mở luôn các tin nhắn còn lại của Lê Dạ lên nghe luôn. Người này kể mọi thứ từ ăn cơm cho đến hôm nay ở bệnh viện làm gì, mấy cái cuối cùng còn lẫn vào giọng nói của Trác Á Minh, y vào phòng kiểm tra, nói Lê Dạ đã nói nhiều lắm rồi, nên nghỉ ngơi. Lê Dạ nói muốn nhắn thêm một tin cuối cùng.
Sau đó nghe Trác Á Minh nói: “Tay của anh không nên nâng trong thời gian dài như vậy, chỉ một tin thôi, không được thêm nữa.”
Lê Dạ chính là như vậy, cho dù có bị đuối lý đi nữa thì thái độ vẫn rất tốt. Tần Liệt Dương nghe anh bảo đảm, xong nghe anh nói: “À đúng rồi, anh quên mất việc chính, anh muốn xin lỗi cậu. Bác sĩ Trác đã nói với anh nhiều lần, khuyên anh không nên đề cập việc này với cậu, y nói cậu nghe xong nhất định sẽ tức giận. Nhưng anh vẫn thấy mình nên nói ra. Trước kia anh không biết, hôm nay đã biết, sao có thể giả bộ như mình không biết? Xin lỗi cậu, nếu Lê Diệu không nói ra, anh không phát hiện thì ra cậu chịu nhiều oan ức như vậy, khiến cậu chịu khổ rồi.”
Không hiểu tại sao, Tần Liệt Dương thấy tim mình như thắt lại. Nhưng rất nhanh hắn lại cực đoan nghĩ, xin lỗi làm con khỉ gì! Cũng đem hắn bán! Nói nghe hay như vậy, chẳng qua chỉ vì bây giờ hắn đã là kim chủ mà thôi. Nghĩ như vậy khiến hắn thấy rất buồn bực, tắt WeChat luôn.
Cũng may hắn là người có vẻ ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nhi-thu-ba-muoi-tuoi-lam-thu/1735965/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.