Nhất định là đã thương lượng xong quyết định không trị, cho nên động tác của Lê Diệu đặc biệt nhanh. Ngày hôm sau mới bảy giờ sáng đã cùng Từ Mông Mông tới bệnh viện thu dọn đồ đạc. Khi đó Lê Dạ còn chưa tỉnh.
Còn Trác Á Minh mới xong ca đêm, cũng đang dọn đồ chuẩn bị về, thì nhìn thấy hai người bọn họ đứng ngoài cửa. Tên Lê Diệu này quả nhiên là người khéo đưa đẩy, ngày hôm qua mới cãi nhau ầm ĩ với y, hôm nay thấy Trác Á Minh lại mang gương mặt tươi cười thân thiện: “Ơ, bác sĩ Trác tan ca rồi à, vất vả rồi.”
Trác Á Minh liếc mắt đánh giá hai người. Theo lý mà nói đều là mặt người dạ thú, nhưng bề ngoài của Lê Diệu lại thuộc kiểu được ưa thích hiện nay, trẻ trung tươi sáng, thân cao mét tám, cộng thêm hình thể thường xuyên luyện tập, mặt cũng dễ nhìn, y tin chắc, Lê Diệu trong trường học nhất định là người cực kỳ lóa mắt. Còn Từ Mông Mông đúng chuẩn bạch sấu mỹ, hai người ở cạnh vô cùng xứng đôi, nếu như y không biết chuyện này, chỉ nhìn tướng mạo, nhìn bằng cấp của hai người, đây thật sự là nhân tài của xã hội.
Nhưng hôm nay, hai người họ trong mắt y không khác gì cặn bã.
Y gật đầu, không muốn nói chuyện với hai người, dù sao đã có người trả tiền viện phí cho Lê Dạ, cầm túi đi thẳng. Đại khái nhìn y lúc nào cũng mặt lạnh đã quen, Lê Diệu không phát hiện đối phương lãnh đạm với mình, vẫn nói cười như cũ: “Xin hỏi bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nhi-thu-ba-muoi-tuoi-lam-thu/162307/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.