“Bí mật nằm ở cái ống gỗ sao?”
Lạc Thạch rất nhanh hiểu ra vấn đề, lai lịch Ngũ Lão tuy vẫn là ẩn số, nhưng đến tám chín phần khẳng định thân thế y không hề nhỏ, vật mà y cố tình cất giấu, chắc hẳn phải có chút đặc biệt.
“Hiện chưa rõ!” Nặc lão tỉ mẩn quan sát hồi lâu, đoạn đăm chiêu vuốt râu nói “Chỉ nhìn thôi thì lão phu đành bó tay, nhưng Pháp Bảo sở hữu khả năng giúp dược vật thăng cấp, quả thật cũng hiếm thấy đấy...”
Nếm qua dung dịch đặc quánh nâu xỉn trong ống, một vị ngọt thơm thảo lướt trên đầu lưỡi, gã liếm liếm môi, rồi chuyền lại cho Ngũ Lão, đồng thời chép miệng lẩm bẩm.
“Chậc, mùi này... Thứ gì đó đang ở gần đây...”
Bình thường Lạc Thạch vẫn luôn duy trì hô hấp bằng miệng, khứu giác chỉ chủ động mở ra khi cần thiết, vừa nãy ngửi mật ong, vô tình còn phát hiện mùi khác lạ.
Nụ cười ngờ nghệch của Ngũ Lão biến mất tự lúc nào, dường như y cũng giống với Lạc Thạch, thầm cảm giác được ‘thứ gì đó’ lởn vởn xung quanh, tư thế lập tức thu về, trên tay lăm lăm dao nhỏ.
Đệ lục quan ‘Cảm Giác’ của y ngấm ngầm phóng xuất, bên này Lạc Thạch không chút chần chờ, đồng dạng kích hoạt Lĩnh vực Trinh Sát Thuỵ Nhãn Tuệ Tâm, mọi thông tin dù nhỏ nhất từ môi trường bên ngoài thông qua Khứu Giác và Thính Giác tràn vào não bộ, dựng nên khung cảnh giả lập.
Nhẹ di chuyển đến bên Ngũ Lão, gã vỗ vỗ người y, chỉ về lùm cây trước mặt, thì thào.
“Ở đây!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-than-tuyet-lo/1801611/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.