“Tương hỗ tu hành?”, Nặc lão phá vỡ sự im lặng, giọng đầy cảm khái “Trước ngươi cũng từng có vài kẻ mang ý nghĩ như vậy. Ngay cả lão phu thời gian đầu nghiền ngẫm Y Thuật, cũng đã từng đặt ra câu hỏi tương tự. Bất quá, Thiên Đạo là muốn điều gì, còn chưa ai tỏ tường. Kết cục của những kẻ này còn thảm hơn cả ‘nghịch thiên’, bị số phận xoay vần như chong chóng mà chỉ có thể chịu vong mạng trong ấm ức”.
Gã gật gù, trong lòng thầm nghĩ cũng phải, Thiên Đạo mà dễ nắm bắt, thì Thần, Tiên phải nhiều như lợn con mới đúng. Tu Chân giả chọn cường hãn đối đầu không hẳn là bất hợp lý, ít ra còn chuẩn bị cho họ được cái tâm lý ‘liều mạng đến cùng, không thành công cũng thành nhân’, có chết cũng phải chết sao cho oanh oanh liệt liệt.
“Ngu xuẩn”, Lạc Thạch thở hắt, đoạn kéo chăn, xua đuổi tạp niệm trong đầu, quyết định đi ngủ cho khoẻ. Tính gã vốn tò mò và ham hố ganh đua, nhưng hai chữ ‘liều mạng’ vẫn nằm đâu đó ngoài từ điển. Người chết là hết, kẻ sống mới có cơ hội viết nên lịch sử, ‘cửa thắng’ mà quá thấp thì tốt nhất là không chơi.
...
Hai giờ sáng, Mục tử lao về phòng, làm gã thức giấc. Sau khi ngái ngủ làu bàu một hồi, Lạc Thạch cũng đã tỉnh táo, mặc kệ Mục tử đang ngáy o o, gã mặc đồ rồi bước ra ngoài.
Cả tháng nay, Lạc Thạch đều thức dậy lúc nửa đêm, hôm nay có sớm sủa hơn chút, nên gã cũng thong dong, khoan khoái hít thở. Nhìn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-than-tuyet-lo/1801558/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.