Nhanh chóng tắm qua và thay bộ đồ mới, gã rời khu phòng gỗ, chầm chậm đi về phía phòng sinh hoạt chung, bụng vẫn nhói lên từng hồi, chỉ chực ‘chuột rút’. Mục tử cũng đi đâu cả ngày, đến giờ vẫn chưa thấy mặt, bất quá Lạc Thạch cũng chẳng lo lắng, cái con đấy, thả ra ngoài chỉ sợ nó ăn sạch một mảng rừng, dã thú ở đó mới là loài đáng thương đang bị càn quét.
“Ngày mai ngươi phải tìm cách vào Dược Thư Phòng, lấy cớ chấn thương này, đi gặp Mạc Vấn kia nhờ Chẩn Y. Lão phu sẽ tận dụng thời gian tìm kiếm phàm nhân y điển thích hợp cho ngươi”.
“Cái này vãn bối để chờ cơ hội thích hợp, có Phiên bà bà đi cùng sẽ thêm phiền phức a...”
Còn đang bàn bạc với Nặc lão, gã thấy Lạc Ngôn đang từ một lối hành lang nhỏ thong thả rẽ vào, liền cất tiếng chào “Ngôn sư huynh, người vừa từ Dược Khố về a”.
Lạc Ngôn cũng đã nhận ra Lạc Thạch từ xa, cười toe toét vẫy vẫy tay, đoạn hai người cùng đi vào Thực Dưỡng Phòng, những đứa trẻ khác cũng đang tụ tập về, mùi canh nóng lan toả khắp nơi thơm phức.
Gã vẫn theo thói quen ngồi giữa Lạc Ngôn và Lạc Vinh, rón rén nhẹ nhàng vì sợ đụng vào mấy nơi đang ê ẩm. Canh cũng không sai khác lắm, vẫn như hôm qua là cho mỗi đứa một loại riêng, và rất ngon miệng. Dường như bát của gã hôm nay có thêm tuỷ xương, không rõ từ loài gia súc nào. Nặc lão gật gù đánh giá:
“Là phì tuỷ của Khương Ngưu. Trâu bò bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-than-tuyet-lo/1801552/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.