Chương trước
Chương sau
Bên kia, Tịch Thần và Từ Thu Vũ vẫn đang trên đường tiến về phía xuất khẩu. Đoạn đường này tuy rằng cũng gặp phải những người khác, nhưng có lẽ là thời gian đã cận kề rồi nên không ai đánh chủ ý lên hai người nữa.

Hai người mừng rỡ vì thanh tịnh, trên đường gặp phải dược liệu hay khoáng thạch, Tịch Thần cũng sẽ dừng lại để thu thập. Từ Thu Vũ ở bên cạnh vui vẻ hỗ trợ.

Lúc này cũng vậy, Tịch Thần đang ngồi xốm trên mặt đất, động tác cẩn thận hái Điệp Liên Hoa bỏ vào hộp ngọc.

Điệp Liên Hoa vừa rời khỏi rễ cây thì sẽ lập tức khô héo. Cho nên nàng phải đào nó lên, mang theo hệ rễ cùng khối bùn, hơn nữa còn phải dùng Quang nguyên tố bao quang hộp ngọc để uẩn dưỡng nó.

Điệp Liên Hoa không phải dược liệu hiếm thấy, ở rừng rậm của Thần Hành đại lục có rất nhiều, nhưng để bảo quản, giữ tươi nó thì rất phiền toái, cho nên cá thể rất ít hái nó, chỉ có thương đội chuyên môn thu thập rồi bán lại cho dược tế sư thôi.

Nơi này cũng có rất nhiều Điệp Liên Hoa, cơ hồ là mọc thành cụm, nhưng Tịch Thần không định thu thập nhiều, tính luôn cả cây mà nàng mới vừa hái thì cũng chỉ có mười hai cây. Nhưng kích thước của Điệp Liên Hoa rất lớn, cánh hoa tầng tầng lớp lớp dày đặc. Nó lại không phải chủ dược mà chỉ là phụ trợ, cho dù chỉ có mười hai cây thì cũng đủ để nàng sử dụng rất lâu.

Tích trữ nhiều, thời gian dài nó cũng sẽ khô héo thì không khéo lại uống phí.

Tịch Thần phủi phủi bùn đất nơi vạt áo rồi đứng lên, đang định kêu gọi Từ Thu Vũ, nhưng bất chợt vòng tay bền phải của nàng lại vang lên vài tiếng "leng keng".

Nàng vội dùng tinh thần lực xem xét, phát hiện đám người Yến Thanh và Doãn Nguyệt phát tin tức cho nàng. Tin tức hẳn là phát vào mấy ngày trước, nhưng bởi vì nàng rơi xuống ở Quỷ Cốc Tùng Lâm, không cùng bọn họ ở chung một chỗ, cho nên tín hiệu lùi lại mấy ngày.

Phiến lá trên Đinh Linh Hoa cũng lay động, biểu hiện có người truyền tin. Có điều Tịch Thần trước tiên đọc tin của

Yến Thanh và Doãn Nguyệt.

Yến Thanh: "Tiểu Thần Thần, ngươi ở đâu rồi? Ta bị truyền tống đến khu phía Nam, tiểu Nguyệt Nguyệt cũng không thấy đâu nữa. Xung quanh chỉ có một mình ta, may mà Can Mạch cho ta xem qua bản đồ, nếu không ta

chang biet di cho nao nua!"

Doãn Nguyệt: "Tịch Thần, ngươi ở đâu rồi? Ta rơi xuống ở phía Đông, bất quá thành viên của Dạ Nguyệt binh đoàn đều rơi xuống ở gần đây. Ta đã cùng bọn họ lấy được liên hệ, chúng ta sẽ mau chóng tập hợp và tiến về

phia xuat khลิ้น."

Thông qua văn tự, Tịch Thần dường như có thể liên tưởng được thần thái của hai người. Một người đoan chính cần trọng, là thiếu nữ nghiêm túc. Còn một người khác thì lời cợt nhả hết bài này đến bài khác, không thể nghiêm túc quá ba giây...

Tịch Thần cong môi cười cười, tiếp tục xem tin tức. Bọn họ cho nàng phát hai lần tin tức, một lần là khi mới truyền tống vào bí cảnh, lần thứ hai là mấy ngày trước, khi đó nàng cùng Từ Thu Vũ mới đi ra khỏi Quỷ Cốc Tùng Lâm.

Yến Thanh: "Tiều Thần Thần, ta đã hội hợp cùng với tiểu Nguyệt Nguyệt. Chúng ta dựa theo bản đồ tiến về phía xuất khẩu. Ngươi còn sống không nha!? Vì sao không trả lời tin nhắn của chúng ta? Uy... tiểu Thần Thần, thấy được tin nhắn không? Chẳng lẽ thứ đồ này hư rồi?"

Doãn Nguyệt: "Ta đã cùng Yến Thanh hội hợp, chúng ta ở xuất khẩu thấy ha. Ngươi đừng xen vào nàng, trên đường có mấy tốp người tranh giành đoạt bảo, Yến Thanh ngo ngoe rục rịch muốn ra tay đều bị chúng ta cản lại....



nàng nhàm chán quá nên mới phiền ngươi, ngươi đừng để ý đến nàng ha. Bất quá, nếu ngươi đã đến nơi an toàn thì cũng cho ta biết một tiếng để ta an tâm nha."

Quả nhiên là hương vị quen thuộc, phối phương quen thuộc. Tịch Thần cười khẽ một tiếng, dùng lực lượng hóá thành văn tự đáp lại hai người:

"Ta đã an toàn, không cần nhớ mong! Hiện tại ta đang ở cùng với dân bản xứ để tìm hiểu tin tức, không có phương tiện hội hợp. Ta nghe dân bản xứ nói, ở bên ngoài bí cảnh, gần năm mươi dặm về phía Nam có một toà thành trì tên Vạn Tượng. Nếu ta tiến vào thành ta sẽ ở tại Hoa Vân khách điếm. Chúng ta ở nơi đó hội tụ cùng

nhau nha."

Hồi phục xong, Tịch Thần lại xem tiếp tin tức của những người khác. Có tin của Can Mạch, Vân Tiêu, Dạ Hành, và cả đệ tử của Tứ đại gia tộc.

Không ngoài dự đoán, bọn họ đều nhắn cho nàng để báo bình an, chia sẻ toạ độ, hơn nữa hỏi nàng đang ở nơi nào.

Tịch Thần căn cứ vào độ quen thuộc với từng người, nhất nhất mà hồi phục. Nhưng đều không có báo cho bọn họ biết nàng đang ở cùng với dân bản xứ, dự định đi Vạn Tượng Thành.

Biết bọn họ bình an đến nơi là được, nàng không có nghĩa vụ phải quan tâm tương lai của đám thiên chi kiêu tử -

kieu ni nay se di ve dลิน.

Tịch Thần mải miết hồi phục tin tức, nhất thời quên mất mình đang ở nơi nào. Cho đến khi nàng nghe thấy âm thanh đầy kinh hoàng của Từ Thu Vũ vang lên:

"Lan Đình! Lan Đình! Mau xem bầu trời kìa!"

Không biết từ khi nào, Từ Thu Vũ đã thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Tịch Thần, hơn nữa ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc đầy vẻ kỳ dị.

Tịch Thần theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng nàng "nhìn" bằng tinh thần lực. Chỉ thấy bầu trời vốn u ám xám xịt của bí cảnh như là bị cắt vỡ ra. Từ phía trên lả tả bay xuống từng mảnh bông tuyết.

Tịch Thần không hiểu Từ Thu Vũ vì sao đại kinh tiểu quái, nàng ngạc nhiên hỏi lại:

"Chỉ là tuyết rơi mà thôi! Có gì kỳ quái đâu?"

Từ Thu Vũ hơi nghẹn lại, nhưng sau đó nhớ đến Trác Lan Đình là một tán tu, lại lần đầu tiên tiến vào bí cảnh, không hiểu rõ một số chuyện cũng thập phần hợp lý. Vì vậy Từ Thu Vũ kiên nhẫn giải thích:

"Nhưng mà từ trước đến nay, bí cảnh Ngạc Sơn chưa bao giờ từng có tuyết rơi!"

Tịch Thần nghe vậy, biểu tình hơi trầm xuống.

Sự ra khác thường tất có yêu!



"Chúng ta mau chóng đi tới xuất khẩu đi! Không thể chậm trễ nữa." Tịch Thần đối với tình huống này cũng không có cách nào, nàng chỉ nghĩ đến việc phải mau chóng đi tới xuất khẩu.

Cho dù là có trạng huống đột phát xảy ra, thì nàng cũng có đường lui.

Từ Thu Vũ cũng có ý này, hai người ăn nhịp với nhau tiếp tục cuộc hành trình.

Bông tuyết bay lả tả, rơi xuống đầu vai của hai người và hoá thành hơi nước thấm vào y phục. Mới đầu, hai người đều không có quá để ý.

Nhưng dần dần, Tịch Thần và Từ Thu Vũ lại cảm giác có chút không thích hợp.

Đi tới đi tới, Tịch Thần hốt hoảng nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Từ Thu Vũ đâu nữa. Mà không biết khi nào, nàng lại đã đi tới một mảnh không gian trắng xoa, xung quanh đều là băng thiên tuyết địa. Hơi lạnh đánh úp lại, khiến nàng không khỏi rùng mình một cái.

Nàng đứng ở tại chỗ, tinh thần lực kéo dài ra xung quanh. Nơi này mênh mang rộng lớn, tuyết trắng trải dài, không có thực vật sinh trưởng, không có núi non trùng điệp, càng không có kiến trúc nào làm tiêu chí.

Ngoại trừ tuyết... thì cũng chỉ có tuyết...

Cũng may mà nàng dùng tinh thần lực quan sát, nếu sử dụng mắt thường tới xem, thế nào cũng sẽ bị mắc chứng quáng gà.

Tịch Thần trầm mặc suy tư. Chẳng lẽ, nàng lại gặp phải trận pháp?

Từ khi trọng sinh tới nay, đã là lần thứ bao nhiều nàng gặp gỡ nó rồi?

Tịch Thần không đếm được. Nàng là thật không có cách nào, nhưng nàng có tiểu Đằng.

Gặp trận pháp - phóng tiều Đằng!

Nhưng mà, lần này mặc cho Tịch Thần gọi bao nhiêu lần, tiểu Đằng cũng không xuất hiện, cũng không cho đáp lại.

Nàng nhìn chiếc nhẫn màu xanh lục trên ngón giữa tay trái, biểu tình lộ ra chút nghi hoặc.

Là tiểu Đằng quá chú tâm học tập, không nghe thấy nàng kêu gọi?

Hay là, sự đặc thù của không gian này cản trở liên hệ giữa nàng và tiểu Đằng?

Nhưng nếu ngồi tại đây chờ chết thì cũng không phải là phong cách của nàng.

Tịch Thần quyết đoán cất bước đi tới, muốn thăm dò xem phiến băng thiên tuyết địa này ẩn giấu những bí mật gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.