Chương trước
Chương sau
Cứ như thế, Ma Đằng liên tục xông pha ở chiến trường phía trước, gạt ngã và đẩy lùi vô số cây cối. Trận pháp thiên nhiên trở nên rối loạn và lộ ra con đường sinh cơ chân chính. Khi đó, bản thể của nó sẽ an ổn mà mang Tịch Thần vượt qua sở hữu chông gai.

Còn Tịch Thần thì ở phía sau vừa sử dụng ma lực trợ giúp Ma Đằng chiến đấu, vừa hoá độ cho các linh hồn của thực vật bị tai bay vạ gió. Nếu có gốc thực vật nào chưa hoàn toàn bị hủy hoại căn cơ thì nàng đều đóng băng lại rồi thu vào trong Ma Pháp Hộp, chờ sau này nếu phát hiện địa hình thích hợp thì sẽ đem chúng nó gieo xuống đất, giúp chúng nó tái sinh một lần nữa.

Hơn một tiếng trôi qua, con đường mà bọn họ đi càng ngày càng rộng thoáng, hàng cây Tùng rậm rạp đang lùi dần về phía sau lưng.

Tiểu Đằng cũng dừng lại sở hữu công kích sắc bén, chỉ chừa lại một nhánh dây mây đi phía trước dò đường. Tịch Thần nghe giọng điệu phấn khích của nó vang lên:

“Chủ nhân, chủ nhân! Chúng ta sắp ra khỏi Quỷ Cốc Tùng Lâm rồi!”

Tịch Thần nghe vậy, hỏi:

“Còn khoảng bao xa nữa vậy tiểu Đằng!?”

Tiểu Đằng lập tức hí hửng đáp lại:

“Chỉ còn tầm hai - ba dặm thôi, chủ nhân!”

Hai - ba dặm? Vậy xác thật là không xa lắm, nếu nàng vận dụng Tật Phong Thuật thì chưa đầy nửa khắc cũng đã tới nơi.

Suy nghĩ một lát, Tịch Thần vuốt ve lòng bàn tay trái và nói:

“Cảm ơn tiểu Đằng đã mang ta ra khỏi Quỷ Cốc Tùng Lâm, ngươi thu nhỏ bản thể và trở về Cửu Cung Khoá tiếp tục học tập đi nào. Đoạn đường kế tiếp, ta đi một mình cũng được!”

“Tuân lệnh chủ nhân!” Ma Đằng ngoan ngoãn nghe lời, lập tức thu nhỏ bản thể và trở về ấn ký nơi lòng bàn tay của Tịch Thần.

Tịch Thần miết nhẹ chiếc nhẫn màu xanh lục ở ngón giữa của bàn tay trái, hơi hơi mỉm cười vừa lòng.

Ai có thể nghĩ đến, thứ vừa làm mưa làm gió trong Quỷ Cốc Tùng Lâm, đánh cho từng hàng cây Tùng rơi rớt tan tác, đồng thời phá hủy thiên nhiên vây trận lại là một tiểu thực vật nho nhỏ như thế này đâu?

Cũng là lúc này, Tịch Thần mới hoàn toàn thấy rõ sức chiến đấu của Tiểu Đằng khủng bố như thế nào.

So với lúc ở trong Thiên Thu Hoạ thì nó quả nhiên đã tiến bộ vượt bậc. Âu cũng là nhờ hoạ được phúc khi nuốt phải pháp tắc của Cửu Cung Khoá Linh.

Tịch Thần suy ngẫm xong thì tiếp tục lên đường, lần này không có tiểu Đằng dò đường ở phía trước, cho nên nàng trực tiếp phóng thích tinh thần lực để quan sát mọi thứ xung quanh.

Tuy rằng đã rời khỏi địa phận của Quỷ Cốc Tùng Lâm rồi, nhưng thực vật ở xung quanh vẫn còn rậm rạp và dày đặc lắm, chỉ có điều chúng an tĩnh và không hiếu chiến như các gốc cây Tùng thôi.

Hơn nữa, nàng còn phát hiện vài chủng loại dược thảo mọc thành cụm. Cho nên khi đi qua chúng, nàng đều sẽ hái và dọn tiến vào trong kho hàng của chính mình.

Nguyên liệu để luyện dược, có ai sẽ ngại nhiều đâu?

Nhưng đa số đều chỉ là dược liệu thông thường, không phải loại hiếm có. Mà đoạn đường đi tới của nàng cũng cực kỳ thuận lợi, không gặp phải trắc trở hay các hiện tượng lạ gì nữa.

Tịch Thần âm thầm cảm thán, so với hành trình đầy bất ngờ và thử thách vì có Thiên Đạo nhúng tay khi ở Hoang Vực Giới, thì quá trình hiện tại mới tính là bình thường.

Nàng lại không phải vạn nhân mê, không phải con cưng của Thiên Đạo, cho nên nguy hiểm cùng kỳ ngộ, đâu phải lúc nào cũng tới phiên nàng gặp phải!

Chỉ là, vừa mới suy nghĩ như vậy xong, thì Tịch Thần lại nghe được một tiếng gầm lên đầy giận dữ của một thiếu nữ.

“Cút ngay!!!”

Chẳng cần dùng đến tinh thần lực, chỉ nghe âm thanh là Tịch Thần đã biết giọng của tiểu cô nương ở ngay trước mắt, khoảng cách không tới năm mươi mét. Bởi vì cách tán lá rậm rạp nên bên kia tạm thời không ai phát hiện ra nàng.

Vì vậy, nàng không khỏi dừng lại bước chân, vì bảo hiểm nàng thi triển pháp thuật mới học của hệ Hắc Ám lên người mình. Thuật này có tên gọi [Liễm Ảnh], tác dụng trong bao lâu tùy thuộc vào ma lực của người thi triển. Pháp thuật này như cái tên của nó, giúp nàng thu liễm hết tất cả hơi thở và bóng dáng của mình, khiến người khác khó có thể nhận ra.

Với tu vi hiện tại, cộng thêm việc sử dụng lần đầu chưa hoàn toàn quen thuộc, Tịch Thần đoán chắc chính mình chỉ có thể duy trì thuật này trong vòng một nén nhang mà thôi.

Nhân dịp này, Tịch Thần mới tản ra tinh thần lực đi thăm dò về tình huống phía trước.

Cách chỗ nàng đứng không xa, vòng qua tầm năm sáu cây cổ thụ là một vùng đất trống, tiếp sau nữa là một lối mòn nhỏ bị vắt ngang bởi một khe suối.

Địa hình này, đối với người thường xuyên dã ngoại thì thật là một nơi lý tưởng để dừng chân nghỉ ngơi. Nhưng nếu bị người vây quanh ở bốn phía thì cũng sẽ khó mà thoát thân ra được.

Thông qua tinh thần lực, Tịch Thần thấy một thiếu nữ khoảng tầm hai mươi mấy tuổi với hình dung chật vật, tay cầm trường kiếm chặn trước ngực, gương mặt phẫn nộ, ánh mắt cảnh giác đang bị vây quanh bởi một đám nam nhân với trang dung kỳ quái. Ánh mắt của đám nam nhân càn rỡ mà tham lam, hơi thở của bọn họ tràn đầy ô trọc và dơ bẩn, khiến Tịch Thần cho dù không tới gần cũng đã cảm thấy không thoải mái.

Hơn thế nữa, đám nam nhân còn liên tục tuôn ra những lời lẽ ô uế, bẩn thỉu:

“Tiểu nương môn! Ngươi chạy tiếp đi! Sao? Hết chạy được rồi à? Vậy thì ngoan ngoãn phục tùng lão tử. Lão tử sẽ nhẹ nhàng với ngươi. Sau khi xong việc, lão tử cũng sẽ thả ngươi rời đi!”

“Nếu ngươi ngoan cố thì đừng trách chúng ta không khách khí. Hợp Hoan Tông chúng ta xưa nay không biết thương hương tiếc ngọc là vật gì. Ngươi nên biết ở đây là địa phận Quỷ Cốc Tùng Lâm, không ai dại dột đến đây, cho dù có kêu phá đầu cũng chẳng ai cứu ngươi đâu!”

“Tiểu cô nương, ngoan ngoãn hầu hạ chúng ta đi. Biết đâu chừng ngươi cũng sẽ thấy sung sướng đó. Ha ha ha!”

“…”

Chỉ thấy thiếu nữ vung kiếm lên, kiếm chiêu đâm thủng ngực của một người nam nhân. Sau đó, nàng giơ tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, vừa trào phúng nói:

“Hợp Hoan Tông là môn phái chính tông của phương Tây, bọn họ lựa chọn công pháp song tu cũng là dựa trên việc ngươi tình ta nguyện. Còn một đám tà tu như các ngươi mà cũng xứng mạo danh Hợp Hoan Tông ư? Thật đủ buồn cười!

Dù sao hôm nay ta thà rằng ngọc nát đá tan, cũng sẽ không cho các ngươi được toại nguyện!”

Dứt lời, thiếu nữ hồng con mắt, liên tục thiêu đốt nguyên linh và huyết mạch, kiếm trên tay liên tục ra những chiêu thức sắc bén. Nàng muốn cùng đám tà tu này đồng vu quy tận.

Sau đó, Tịch Thần lại nghe thấy tiếng của đám nam nhân kia bắt đầu chửi rủa:

“Mẹ kiếp! Nữ nhân này muốn tự bạo! Mau ngăn cản nàng ta lại!”

“Hừ! Trải qua yêu thú tập kích thì nữ nhân này đã là nỏ mạnh hết đà, bởi vậy mới lộ ra thể chất Thuần Âm. Hiện tại nàng có làm gì cũng không đáng sợ hãi. Các huynh đệ, cùng lên!”

“Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, vậy ngươi cũng đừng trách lão tử không lưu tình!”

Bọn họ cũng bắt đầu vây quanh thiếu nữ, các loại công kích liên tiếp đổ dồn lên một mình nàng. Khiến vết thương trên người nàng ngày một nhiều hơn.

Thiếu nữ một bên chém giết túi bụi, một bên hộc máu mà gằn từng chữ một:

“Trên người ta có ấn ký của Nguyệt Ảnh chân nhân, ta chết như thế nào thì hình ảnh sẽ lập tức truyền về Ngự Diễn Tông. Các ngươi không thoát được đâu, các ngươi sẽ bị truy giết đến chân trời góc bể!!!”

Dứt lời, thiếu nữ cắn răng chống kiếm xuống đất, nửa quỳ trên mặt đất, nhìn đám nam nhân bằng ánh mắt thù hận, nhưng khoé môi lại cười một cách thoả mãn.

Đám nam nhân đồng thời co lại ánh mắt, biểu tình dần trở nên khủng hoảng:

“Không ổn! Nàng là đệ tử chân truyền của Ngự Diễn Tông. Nàng muốn thúc giục ấn ký tự bạo! Mau… mau đi!”

“Chạy nhanh rời khỏi nơi này!!!”

Đám nam nhân nhốn nháo muốn trốn chạy, nhưng bọn họ mới chỉ là Luyện Khí Kỳ, chưa có năng lực phi hành như Trúc Cơ, thì e là chắp cánh cũng khó thoát.

Hơn nữa, từ lúc Tịch Thần nghe được ba chữ Ngự Diễn Tông thì nàng cũng không có ý định khoanh tay đứng nhìn.

Triệt hồi thuật pháp [Liễm Ảnh], nàng vung tay, không cần tới quyền trượng chúc phúc, vô số đoạn dây đằng đã từ lòng bàn tay nàng phi thoán mà ra. Dây đằng trói chặt người của đám tà tu kia, bọn họ thậm chí không kịp giãy dụa thì các nhánh cây sắc nhọn đã xuyên thủng qua ngực, qua cổ, qua đôi mắt, kết thúc sinh mệnh của bọn họ một cách nhanh chóng.

Tịch Thần không kịp quan tâm tử trạng thê thảm của đám tà tu kia ra sao, nàng chạy vọt đến sau lưng thiếu nữ. Tay phải đáp lên tấm lưng thon thả ấy, sau đó ma lực hệ Mộc cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể nàng kia, dẫn đường kinh mạch đi ngược chiều trở về đúng con đường của nó. Đồng thời vuốt phẳng vẻ nôn nóng xao động của huyết mạch đang sôi trào trong cơ thể nàng kia.

Đây là thuật pháp cần sự tỉ mỉ và cẩn trọng bậc nhất của hệ Mộc, bởi vì nó có tác dụng trị liệu, và tên của nó là - thuật Quy Nguyên.

Chỉ trong chốc lát, nơi này đã trở về yên tĩnh, đám nam nhân tà tu kia cũng đã chết không còn một người.

Thiếu nữ biết có người đang giúp chính mình. Cho nên nàng cũng ngồi xếp bằng, năm tâm hướng thiên, tận lực vuốt phẳng kinh mạch đang bành trướng kích động.

Chỉ có nàng biết, năng lượng đang giúp nàng ôn hoà và dày rộng biết bao. Nàng bất giác ngơ ngẩn, phảng phất chính mình đang nằm trong vòng tay ấm áp bảo bọc của sư phụ khi còn nhỏ vậy.

Cho đến khi kinh mạch bình ổn, Tịch Thần thu hồi lực lượng trở về, thiếu nữ mới bỗng chốc mở mắt ra, quay ngoắt đầu nhìn về phía ân nhân của mình.

Đợi khi thấy rõ hình dáng của ân nhân, trong lòng thiếu nữ không khỏi trào dâng sóng lớn.

Bởi vì, ân nhân thật sự là quá tuổi trẻ!!! Nhìn cốt linh nhiều khi còn nhỏ hơn nàng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.