Chương trước
Chương sau
Đứng dưới góc nhìn của thượng đế, Tịch Thần chứng kiến được quá khứ cả đời của một người thiếu nữ mang khuôn mặt giống hệt như nàng.

Thiếu nữ tên Trác Lan Đình, xuất thân từ một vương triều bậc nhất của Phàm Nhân Giới. Nàng là con út trong gia đình, từ ngày chào đời đã được ban cho phong hào công chúa, vàng bạc trân phẩm chứa đầy nhà kho, hưởng thụ đãi ngộ chỉ cần giơ tay là sẽ có người hầu hạ thay y phục, chỉ cần há miệng thì sẽ có người đút cho ăn.

Có thể nói, người khác vừa mới sinh ra thì chỉ ở vạch xuất phát. Còn nhân sinh của Trác Lan Đình thì đã ở vạch đích cuối cùng. Nàng hoàn toàn có thể vô tư vô lự để lớn lên, sau đó tìm được ý trung nhân rồi gả cho, phu thê hoà thuận, nâng đỡ cho nhau, cùng nhau nắm tay cho đến răng long đầu bạc.

Nhưng cái viễn cảnh hạnh phúc ấy dường như chỉ xuất hiện ở trong mơ mà thôi. Năm ấy Trác Lan Đình mười tuổi, vương triều của nàng xảy ra cung biến, các vị hoàng huynh vì tranh giành ngôi vua mà đấu đến ngươi chết ta sống, máu chảy thành sông.

Đấu đá một hồi, rốt cuộc không ai còn giữ được mạng. Ngay tại lúc hoàng triều rung chuyển đó, ngoại địch lại sấn hư mà nhập, lợi dụng thời cơ xâm chiếm vương triều. Chúng giết người khắp nơi, nô dịch nam đinh, cưỡng bức nữ giới, dân chúng vô cùng khốn khổ, tiếng oán than dậy đất.

Vương triều hoàn toàn sụp đổ khi chưa đầy hai tháng, Trác Lan Đình còn nhỏ tuổi mà đã biết thế nào là nỗi đau khi nhà tan nước mất. Nhưng nàng lại bất lực chẳng thể làm gì, chỉ có thể đi theo hộ vệ trốn chui trốn nhũi ở khắp nơi.

Bọn họ vì bảo hộ nàng mà lần lượt hi sinh, địch nhân truy giết quá khẩn trương, nàng bất đắc dĩ phải trốn vào trong núi khi chỉ còn lại một mình.

Trác Lan Đình sống ở trong núi vài năm, nàng ăn quả rừng, rau dại qua ngày. Nàng uống sương sớm, uống nước suối để chống khát. Nàng trèo đèo lội suối, ngủ ở hang động của dã thú trong tâm thế bàng hoàng lo sợ. Nàng cũng từng bị rắn cắn suýt chết, từng ăn phải nấm độc và tiêu chảy đến thoát lực.

Nhưng cũng nhờ gian nan trắc trở đã rèn luyện thiếu nữ trở thành một người có ý chí bền bỉ. Từ người thường dốt đặc cán mai cho đến thông thạo cuộc sống tại dã ngoại, biết đồ nào không ăn được, học được con đường nào ngắn nhất dẫn đến sông suối, học được cách đặt bẫy, săn mồi, học được rất nhiều thứ,….

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Hơn nữa, Trác Lan Đình còn may mắn gặp được di chỉ của tiên nhân, đạt được truyền thừa tu luyện, từ đó nàng cần mẫn tu tập công pháp và pháp thuật. Cuộc sống càng dễ thở hơn đối với một thiếu nữ mười sáu tuổi.

Mấy năm sau đó, khi cảnh giới đã có chút thành tựu, Trác Lan Đình gan dạ hơn, nàng tìm đường rời khỏi núi sâu với dự định trở về quê cũ, cứu quốc gia đang ở trong tình thế dầu sôi lửa bỏng.

Nhưng phương hướng ở trong núi, đâu phải nói tìm là tìm được. Trác Lan Đình rời núi thành công, nhưng nàng không trở về quê cũ được, mà là đến một thế giới mới - nơi mà việc giết người đoạt bảo chỉ như ăn cơm uống nước hằng ngày, nơi mà xem thực lực là tối thượng, nắm tay ai lớn hơn thì người đó có quyền.

Đến lúc này, Trác Lan Đình mới biết, thế giới mới này tên là đại lục Thần Châu - một đại lục dành cho người tu chân cực kỳ rộng lớn. Còn ngọn núi mà nàng ở trong đấy suốt nhiều năm có tên gọi Thập Vạn Đại Sơn - nơi ấy có nhiều tài nguyên mà người tu chân tha thiết ước mơ, và cũng là khu hiểm địa khiến người khác phải dè chừng vào mỗi lần nhắc đến.

Hơn cả thế, Thập Vạn Đại Sơn còn là lạch trời vô tận, là phân giới tuyến giữa Tu Chân Giới và Phàm Nhân Giới.

Người tu chân không được tự tiện bước vào phàm trần và quấy rầy trật tự của nơi đó, trừ phi là mang nhiệm vụ trong người và có văn bản được thông hành rõ rệt thì mới được tiến vào Phàm Nhân Giới.

Kế hoạch của Trác Lan Đình xem như chết non từ trong trứng nước, bởi vậy nàng chỉ có thể ở lại đại lục này, cẩn trọng làm một tán tu cô độc, gian nan tìm kiếm tài nguyên tu luyện.

Trải qua gian nan trắc trở, Trác Lan Đình rốt cuộc bắt được cơ hội tiến vào bí cảnh Ngạc Sơn.



Hồi ức đến nơi đây thì bỗng ngưng bặt, Tịch Thần thu hồi tinh thần lực trở về biển ý thức. Sau đó, nàng ngồi ở trên giường ngơ ngẩn một hồi lâu.

Đoạn ký ức của Trác Lan Đình xem như là bản hoàn chỉnh nhất cho phân thân thứ nhất. Mọi thứ từ xuất thân đến trải nghiệm đều quá chân thật, khiến Tịch Thần cảm thấy chính mình đã trở thành một Trác Lan Đình thực thụ.

Nhưng cũng vì cái chân thật ấy lại khiến Tịch Thần hơi trăn trở. Nàng suy nghĩ một hồi, rồi quyết định hỏi Khắc Lạp Ni:

“Khắc tiền bối, những gì mà ta thấy được trong hạt châu thứ nhất, cuộc đời của Trác Lan Đình thật sự diễn ra như vậy sao?”

Mất khoảng tầm mười giây sau đó, giọng nói già nua của Khắc Lạp Ni mới thông qua khuyên tai và truyền lại cho Tịch Thần:

“Kỳ thật cuộc đời của Trác Lan Đình chỉ đúng ở nửa phần trước. Nàng là công chúa vương triều, quốc gia của nàng cũng lênh đênh biến đổi như thế. Nhưng kết cục của nàng không tốt lắm, nàng kỳ thực đã tử vong rất lâu rồi, hơn nữa bị ma tu hút vào Chiêu Hồn Cờ lợi dụng sai khiến rồi làm nhiều việc ác. Trằn trọc nhiều năm thì linh hồn nàng được trấn áp ở Hồn Vực, gặp gỡ Chấp Pháp Đội và đưa về tế đàn luyện hoá.

Bởi vì nhiều năm trôi qua, ký ức của nàng đã hỗn loạn và mờ mịt rất nhiều rồi. Chỉ có đoạn thời gian ở vương triều là nàng nhớ rõ nhất, hay hoặc nói đó cũng là chấp niệm duy nhất của nàng. Cho nên lão phu chắt lọc lại ký ức của nàng, còn phần sau là tự ta thêm thắt vào đó.

Hôm trước ta có nhìn xem bản đồ mà Can Mạch đưa cho ngươi xem, khi trở về ta lại tra cứu thư tịch. Sau đó phát hiện câu chuyện của Trác Lan Đình là hoàn toàn có thật, vương triều ấy nằm ở Phàm Nhân Giới, bị phân cách với đại lục Thần Châu bởi dãy núi Thập Vạn Đại Sơn. Cho nên ta đã sử dụng tư liệu này để thêm vào nửa phần ký ức phía sau cho phân thân Trác Lan Đình.

Ngươi lần đầu tiên đến đại lục Thần Châu, sử dụng thân phận của Trác Lan Đình sẽ dễ khiến người khác tiếp thu và đánh mất sự hoài nghi từ dân bản địa. Cho dù bọn họ có đi tra thì cũng sẽ có cơ sở sẵn có, không cần lo sợ bị lòi.”

Tịch Thần nghe vậy thì hơi bất ngờ, nàng không ngờ tới Khắc Lạp Ni sẽ tỉ mỉ như vậy, ngay cả việc này mà cũng suy xét tới. Vì vậy nàng mỉm cười đáp lại:

“Đa tạ tiền bối! Nếu không có ngài, ta chẳng thể nào nghĩ kỹ được các ưu khuyết điểm như thế.”

Khắc Lạp Ni lập tức đáp lại:

“Kỳ thực với sự thông minh và cẩn trọng của ngươi, thì dùng thân phận thật cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Phân thân coi như là cho nha đầu ngươi có mấy điều đường lui, thêm vài tầng bảo đảm cho an toàn thôi.”

Tịch Thần cười nói:

“Nói thì nói vậy, nhưng tiền bối đóng vai trò rất quan trọng để chỉ đường dẫn lối cho ta. Nếu không, ta chân ướt chân ráo bước vào thế giới xa lạ, tự coi mình là nhất thì chết như thế nào cũng không biết đâu.”

Khắc Lạp Ni cũng cười trêu ghẹo lại:

“Nha đầu ngươi cứ thích khiêm tốn, lão phu là đồng bạn đi theo bên cạnh ngươi bao nhiêu năm nay, ta còn xa lạ gì với tính tình của ngươi nữa chứ…”

Tịch Thần nghe vậy, không khỏi đưa tay vuốt mũi, cười xấu hổ.

Một già một trẻ không nói chuyện nữa, Tịch Thần dự định xem thử ký ức trong viên hạt châu thứ hai là như thế nào, thì bỗng nhiên ngoài cửa lại vang lên vài âm thanh kỳ quái.

Sột soạt! Sột soạt!

Cạch! Cạch!

Phành phạch! Phành phạch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.