Chương trước
Chương sau
Tịch Thần và Yến Thanh tò mò nhìn cái gọi là Trắc Linh Thạch, đó là một khối đá có hình bát giác, mỗi một góc có mỗi màu khác nhau, tương đương với tám loại nguyên tố. Kim mộc thủy hỏa thổ và băng phong lôi.

Kỳ thực hai người đều không biết, Trắc Linh Thạch cũng có rất nhiều loại, có hình ngũ giác, lục giác, bát giác, nhị thập tứ giác. Góc cạnh càng nhiều thì sẽ trắc được linh căn càng bí ẩn. Phải biết linh căn trên đời này thiên kỳ bách quái, có một số người tưởng chừng như không có linh căn, nhưng thực chất là trắc linh thạch dạng bình thường không đo ra được, cũng không có công pháp tu luyện tương ứng cho loại linh căn đó, bởi vậy mà người đó chỉ có thể làm phàm nhân, vượt qua cả đời bình thường, vĩnh viễn không thể chạm đến tiên lộ.

Can Mạch có được khối Trắc Linh Thạch bát giác này, chứng tỏ gia tộc sau lưng hắn cũng thuộc loại hiển hách, góc cạnh của Trắc Linh Thạch cũng phần nào chương hiển uy thế và địa vị của gia tộc nắm giữ nó.

Mà Trắc Linh Thạch từ đệ thập nhị giác trở lên, chỉ thuộc về môn phái nắm giữ, không cho phép chảy ra bên ngoài.

Tuy rằng không có văn bản nghiêm cấm, nhưng các thế lực lớn sẽ coi đó là quy củ bất thành văn của tu tiên giới. Bởi vì môn phái nắm giữ vật quan trọng như vậy thì mới có thể thu hút và giữ chân được nhân tài từ bốn phương tám hướng sao.

Trở lại hiện thực, Tịch Thần và Yến Thanh thấy được lời của Can Mạch vừa chấm dứt thì thiếu niên kia đã đặt tay lên khối đá trên bàn, biểu cảm căng thẳng, ánh mắt thấp thỏm lo âu.

Hai người cũng thay hắn khẩn trương, hơi thở bất giác thu liễm nhẹ nhàng rất nhiều.

Đợi một hồi lâu mà khối đá không có bất cứ biến hóa nào, Can Mạch thấy nhiều không trách nên cực kỳ bình tĩnh, lãnh đạm nói:

"Uông Hàm! Không có linh căn! Ngươi trở về đi thôi!"

Thiếu niên thu hồi bàn tay, thần sắc trở nên uể oải, trong đôi mắt lướt qua một tia buồn bã cùng không cam lòng.

Thiếu niên quay lưng thất tha thất thểu rời đi, bóng dáng mạc danh có chút cô đơn.

Hiện tại đang trắc đến người của phủ thành chủ, nhìn cách ăn mặc của Uông Hàm, hiển nhiên hắn cũng là hậu bối có thiên ti vạn lũ quan hệ với thành chủ.

Uông Hàm không có linh căn, vẻ mặt thành chủ Trình Thiêm quả nhiên xẹt qua một chút thất vọng.

Bất quá hai người Tịch Thần, Yến Thanh không biết ai là ai, hai người chỉ tò mò xem náo nhiệt. Xem người có linh căn thì hớn hở vui mừng, nhảy nhót hoan hô. Còn người không có linh căn thì ũ rũ buồn bã, khóc lóc thất vọng.

Từ đầu đến cuối, cho dù gặp gỡ kẻ có Thiên linh căn hay người chú định cả đời không thể đăng tiên lộ thì giọng điệu của Can Mạch đều không thay đổi. Hắn phảng phất chỉ là người đứng xem, là chiếc máy đọc lạnh băng, dùng ngữ điệu vô tình nhất để tuyên bố số phận bi ai của người khác.

Mà Vân Tiêu thì lại như phán quan nơi địa phủ, cầm sổ sách trong tay, ghi lại hoặc gạch bỏ từng cái tên một.

"Lạc Thu, kim - mộc - thổ tam linh căn, danh ngạch thông qua!"

"Bùi Văn, không có linh căn, ngươi trở về đi thôi!"

"Trình Nhạn, không có linh căn, ngươi trở về đi thôi!"

"Trình Lâu, thủy - hỏa song linh căn, danh ngạch thông qua!'

"Trình Mặc, thổ - mộc song linh căn, danh ngạch thông qua!"

"Trình Ý Lan, thủy hệ thiên linh căn, danh ngạch thông qua!"

"..."

Nói thật, quá trình trắc linh căn mới bắt đầu còn sẽ hứng thú xem, nhưng lâu dần sẽ khiến thị giác trở nên mệt nhọc. Yến Thanh đã chán nản mà chơi tóc và móng tay của mình, Tịch Thần cũng trở nên thần du thiên ngoại.

Cho đến khi…

Một cái tên kéo nàng trở về thực tại.

Tịch Thần nghi hoặc trong lòng, dùng tinh thần lực "nhìn" thiếu nữ được tuyên bố có thủy hệ thiên linh căn kia.

Thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người cao gầy mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt. Nàng vấn cao búi tóc, sườn mặt ôn nhu dịu dàng, ánh mắt trong vắt như một uông thu thủy.

Trình Ý Lan!?

Tịch Thần rõ ràng không quen biết thiếu nữ, nhưng nàng mơ hồ lại cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, tựa như đã từng nghe qua ở đâu đó.

Nàng minh tư khổ tưởng một hồi lâu mới rốt cuộc nhớ ra lai lịch của cái tên này.

Năm năm về trước, Kỳ Văn Thư và Kỳ Tiểu Nhã từng có đôi lần nhắc về cái tên này. Bọn họ nói Trình Ý Lan từng là hàng xóm láng giềng kế bên nhà bọn họ. Trước khi nàng rời đi, Kỳ Văn Thư từng đề cập đến việc chuyển nhà, không có gì bất ngờ xảy ra thì huynh muội bọn họ sẽ đến cậy nhờ Trình Ý Lan.

Nàng đưa mắt nhìn theo Trình Ý Lan trở về đội ngũ, đi ngang qua Trình Thiêm, thiếu nữ còn gọi hắn một tiếng:

"Đại bá!"

Trình Thiêm vỗ vai nàng, vẻ mặt kiêu ngạo tự hào nói:

"Ý Lan, không tồi! Thiên tư của ngươi xuất chúng như vậy, dù có đi ra ngoài cũng sẽ đạt được một phen thành tựu. Ngươi nhất định phải nỗ lực tu luyện đó!"

"..."

Tịch Thần nhìn hai người trò chuyện hòa hợp như vậy, nàng trầm mặc, ngón tay có nhịp điệu mà gõ nhẹ vào thành ghế. Bất quá khắp nơi lúc này khá ồn ào nhốn nháo, nên không ai chú ý đến động tác của nàng.

Nàng lại nghĩ đến sự tình năm đó, nàng cùng Kỳ Văn Thư ra khỏi rừng Hắc Thạch, nhưng cổng ra vào Đoạn Tiên Thành lại có vô vàn binh sĩ kiểm soát canh gác. Vì không rước lấy phiền toái nên nàng mang theo hắn độn địa trực tiếp tiến vào trong thành. Lúc ấy nàng còn âm thầm vui sướng khi người gặp họa vì biểu hiện sợ xanh cả mặt của Kỳ Văn Thư.

Sau đó mấy ngày, Kỳ Văn Thư mang nàng đi dạo Liên Minh Lính Đánh Thuê, giữa chừng gặp gỡ manh mối khả nghi thì liền đuổi theo. Không biết lúc ấy hắn tao ngộ cái gì, vừa trở về đã nhắc đến việc chuyển nhà, còn dọa Kỳ Tiểu Nhã hú vía một phen.

Cái chết kỳ quặc của đoàn đội Túy Bình, sự chuyển nhà đầy vội vã của Kỳ Văn Thư khiến Tịch Thần đột nhiên sinh ra một tia dự cảm bất hảo.

Hôm nay tình cờ gặp gỡ Trình Ý Lan thì càng khiến tia bất an trong lòng nàng thêm mãnh liệt.

Từ Địa Hoang Chiến Trường đi ra về sau, nàng bị việc vặt quấn thân, hơn nữa không biết hai huynh muội chuyển đi nơi nào. Nên nàng không nghĩ tới đi xem bọn họ.

Nhưng hiện tại, Tịch Thần lại định chủ ý rồi. Đợi lát nữa, nàng tìm Trình Ý Lan hỏi một chút.

Trong lúc Tịch Thần đang suy nghĩ miên man thì con cháu của phủ thành chủ đều trắc xong rồi. Lúc này đến phiên của Tứ đại gia tộc.

Bất quá bọn họ đều ăn ý mà nhường đám người Doãn Nguyệt trắc trước một bước.

Thấy Doãn Nguyệt đứng trước Trắc Linh Thạch, Yến Thanh bị gợi lên hứng thú, nhẹ giọng hỏi Tịch Thần:

"Tiểu Thần Thần! Ngươi đoán thử xem A Nguyệt nàng có linh căn không? Và linh căn của nàng sẽ là cái gì?"

Tịch Thần híp mắt, cặp mỹ đồng giả tạo cũng hợp với tình hình mà nheo lại, nàng đáp với ngữ điệu chắc chắn:

"A Nguyệt đã lĩnh ngộ ra chiến kỹ, chứng tỏ nàng có thiên phú trác tuyệt về mặt này. Linh căn của nàng, chín phần mười là Kim hệ. Đến nỗi còn có mặt khác hay không, ta cũng không xác định!"

Trường hợp kiểu này Tịch Thần cũng mới lần đầu gặp qua, năm năm trước Kỳ Tiểu Nhã là cảm ứng được, thậm chí thân thiện với các loại nguyên tố, cho nên nàng mới nắm chắc Kỳ Tiểu Nhã là kỳ tài trăm năm có một, phù hợp trở thành Ma Pháp Sư.

Nhưng tình huống của Doãn Nguyệt, thậm chí là những người khác, bọn họ có linh căn lại thuộc về một hệ thống tu luyện khác biệt. Nàng khó mà phán đoán ra được.

Cụ thể khác nhau ở nơi nào, Tịch Thần tạm thời chỉ có thể phân biệt ra hai điểm.

Muốn trở thành Ma Pháp Sư, cần thiết trước tiên khai phá tinh thần lực, sau đó cảm ứng đủ năm loại nguyên tố cơ bản, đánh nền móng xây ma tuyền. Ma tuyền hình thành rồi, ma pháp sư mới có thể dựa theo thiên phú hấp thu các nguyên tố khác nữa, rồi học tập làm cách nào chuyển hóa nguyên tố, đem nó phóng ra hóa thành kỹ năng riêng biệt. Nói chung, ma pháp sư không có hạn chế về việc hấp thu các nguyên tố khác nhau, bởi vì năng lượng hấp thu được cuối cùng đều sẽ chuyển hóa thành danh từ duy nhất, gọi là 'ma lực'.

Mà hệ thống tu luyện của thế giới này lại hoàn toàn đảo ngược lại. Một người muốn trở thành tu sĩ, cần thiết phải có linh căn, linh căn càng ít thì càng ưu tú. Có linh căn rồi, còn phải tìm được công pháp thích hợp cho linh căn đó, vận dụng nó hấp thu linh khí cùng loại dẫn vào trong cơ thể, tiến hành tẩy tủy phạt mạch, thoát thai hoán cốt.

Mà 'thần thức' của tu sĩ, cảnh giới Luyện Khí kỳ chỉ có thể nội coi bản thân. Muốn ngoại phóng ra bên ngoài, cần thiết đạt đến Trúc Cơ kỳ.

Trong khi đó, Ma Pháp Sư cho dù ở cảnh giới nào, chỉ cần không gặp phải vị trí đặc thù thì tinh thần lực luôn có thể ngoại phóng quan sát đến cảnh vật xung quanh.

Đó là hai điểm khác biệt rõ ràng nhất mà Tịch Thần thông qua việc nói chuyện với Khắc Lạp Ni rồi phân tích tổng hợp ra được.

Tịch Thần đang nghĩ ngợi bâng quơ như thế, Yến Thanh đột nhiên khều tay nàng, tay còn lại chỉ về phía trước, kinh hỉ nói:

"Tiểu Thần Thần! Ngươi đoán trúng rồi! Linh căn của A Nguyệt quả nhiên là kim hệ."

Nhưng ngay sau đó, một góc màu xanh lục của Trắc Linh Thạch lại sáng lên.

Vì là người quen, Can Mạch khẽ nhíu mày, nhiều lời một câu:

"Doãn Nguyệt! Ngươi là kim hệ - mộc hệ song linh căn. Có điều hai hệ này tương khắc nhau, công pháp sẽ có điều xung đột. Ta khuyên ngươi nên tìm Tẩy Linh Thảo xóa rớt một hệ, như vậy thì ngươi mới có thể trở thành Thiên linh căn, tốc độ tu luyện như diều gặp gió!"

"Ta đã biết! Cảm ơn ngươi!' Doãn Nguyệt cười đáp lại, chỉ là nụ cười này có chút gượng gạo, hiển nhiên kết quả không mấy khả quan này khiến tâm tình nàng suy sút trầm trọng.

Yến Thanh thấy vậy, cũng chậc lưỡi tiếc nuối nói:

"Thật đáng tiếc! A Nguyệt lĩnh ngộ chiến kỹ cùng kim hệ là tương quan. Xem ra nàng chỉ có thể từ bỏ mộc hệ. Nói thật ra ta còn khá thích mộc hệ, nếu chuyển dời lên người ta được thì hay biết mấy. Bỏ đi quá uổng phí!"

Tịch Thần rũ mắt không nói, bởi vì theo suy nghĩ của nàng, cả hai phương thức đều có thể cùng tồn tại.

Trong kho hàng sách cấm mà nàng nắm giữ có một quyển, không biết vị đại lão nào viết, nhưng hắn xác thật chỉ ra phương hướng.

Khi một người không có khai phá tinh thần lực trước, không thể cảm ứng được năm loại nguyên tố cơ bản, vậy thì người đó không phải là một Ma Pháp Sư thực thụ.

Nhưng nếu người nọ kiên quyết tu luyện ra một hoặc hai nguyên tố thì vẫn có phương pháp, chỉ là tương đối nguy hiểm thôi.

Đó là mượn đường tinh thần lực của Ma Pháp Sư đã xây dựng thành công Ma Tuyền, giúp uẩn dưỡng hai loại nguyên tố mà người nọ chọn, đợi hai loại nguyên tố hòa hợp với nhau rồi, Ma Pháp Sư đem đoàn năng lượng này độ đến đan điền cho người nọ, hỗ trợ tạo một cái 'Ma Tuyền giả'. Như vậy, người nọ chỉ cần thích ứng trong một thời gian là đã có thể tu luyện, thậm chí sử dụng loại năng lượng này.

Tình huống của Doãn Nguyệt còn đơn giản hơn thế, bởi vì nàng đã có linh căn - tương ứng với 'Ma Tuyền', Tịch Thần chỉ cần giúp nàng uẩn dưỡng kim hệ - mộc hệ trong một thời gian, tạo cho chúng một tính trơ nhất định, thì việc xung khắc không còn là vấn đề lớn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Doãn Nguyệt chỉ có thể tu luyện theo phương pháp mà nàng truyền thụ, không thể thay đổi pháp môn, càng không thể học thêm công pháp khác được nữa.

Nhưng nếu từ bỏ một hệ, Doãn Nguyệt sẽ trở thành Thiên Linh Căn, tốc độ tu luyện càng thêm nhanh chóng.

Hành vi đoạn tiền đồ của người sẽ khiến quan hệ giữa bọn họ xảy ra thay đổi, cho nên Tịch Thần do dự, không biết có nên nói chuyện này cho Doãn Nguyệt biết không.

Đến nỗi việc Yến Thanh muốn mộc linh căn, nàng cũng có thể hỗ trợ 'tạo giả' một cái. Huống chi, nàng nghe nói truyền thừa của Vu tộc có pháp môn đánh cắp năng lực từ người khác. Có lẽ Yến Thanh chưa học tập tới nơi này mới có thể tiếc nuối như vậy.

Nhưng nàng sẽ không mở con đường này cho Yến Thanh đi!

Đánh cắp thiên phú của người khác là lối tắt đi đến thành công nhanh nhất, nhưng hậu quả mà kẻ gây ác phải hứng chịu cũng cực kỳ tàn khốc.

Loại nhân quả nặng nề này, trừ phi nàng không muốn sống nữa mới có thể nhúng chàm…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.