Chương trước
Chương sau
Lý Lân nói chuyện phiếm với ba nữ nhân ở trong phòng, La Đức lại đang khắc trận văn dọc theo phòng ở. Chuyện này vốn là Lý Lân phải đi làm, nhưng bên người có một nô bộc năng lực cường hãn như vậy, Lý Lân tất nhiên mừng rỡ mà hưởng thanh nhàn.

Đại Đao, Lão Ngưu, Tiểu Tam ba tên nam tử ngang tàng cũng không đi ra ngoài săn thú nữa, ba người tụ ở phía ngoài phòng, dựa theo lời dặn của Lý Lân mà đi nấu nước chuẩn bị. Đồng thời ba người cũng cực kỳ để ý đến việc sinh con trai hay con gái.

- Đại Đao, ngươi cảm thấy ba hài tử của chúng ta ai sẽ sinh ra trước? Tiểu Tam trẻ tuổi nhất, cũng là người thiếu kiên nhẫn nhất.

- Điều này còn phải nói, nhất định là đứa nhỏ của Lão Ngưu đại ca sinh ra trước. Trần Đại Đao thản nhiên nói.

- Vì sao? Trần tiên sinh không phải đã nói ba bà vợ của chúng ta sinh cùng lúc hay sao, không hề nói ai trước ai sau! Tiểu Tam cảm thấy khó hiểu.

- Ngươi còn phải hỏi, nhìn hình thể của chị dâu, việc sinh nở khẳng định so với vợ chúng ta vợ sẽ thuận lợi hơn, tất nhiên sẽ đi trước một bước. Trần Đại Đao cười hắc hắc nói.

- Ngươi tiểu tử ngu ngốc kia, ngay cả ta cũng dám trêu chọc. Cẩn thận sinh ra một khuê nữ thì tức chết ngươi. Lão Ngưu cười mắng một tiếng. Quả thật hắn lớn tuổi mấy tuổi so với Đại Đao và Tiểu Tam, năm đó vì theo đuổi người vợ hiện tại mà đã phải hao tốn không ít công phu. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn được làm phụ thân, nếu nói không hồi hộp căng thẳng thì là nói dối.

- Sinh ra khuê nữ cũng rất tốt, nếu như có thể sinh ra một khuê nữ xinh đẹp như La Đức cô nương thì còn hơn sinh ra một đứa con trai yếu ớt. Trần Đại Đao suy nghĩ có vẻ rất thoáng.

- Ta cảm thấy chắc là một tên tiểu tử, ta nghe người của thế hệ trước nói, bụng nhọn sinh con trai, bụng tròn sinh con gái, bụng của vợ ta đã sắp nhọn lên thành núi rồi, nhất định là con trai. Tiểu Tam cười hắc hắc nói.

Trần Đại Đao và Lão Ngưu cũng liếc nhau cười hắc hắc, tuy rằng thế hệ trước nói chưa chắc đã chuẩn, nhưng cũng không sai lệch bao nhiêu, bụng của vợ mình nhọn lên như thế nào, bọn hắn mỗi ngày đều chứng kiến rõ ràng.

- Đương nhiên là con trai, chỉ là các ngươi nên chờ mong cho thí nghiệm của Lý Lân thành công, nếu không các ngươi vợ của các ngươi sinh ra cũng không phải là con cái, mà là quái vật, quái vật có được năng lực cấp Chúa Tể. La Đức âm thầm thở dài, nàng cảm thấy thí nghiệm của Lý Lân quá mức điên cuồng, nhất là đối với ba nam tử trung thực ở sơn thôn này, bọn họ chỉ hy vọng sinh ra nuôi con trai, nuôi dạy thế hệ sau nên người, mà không phải muốn bị cuốn vào sự tồn vong của toàn bộ thế giới.

Sưu!

Một thân ảnh tròn vo từ đàng xa lén lén lút lút tiến lại đây. La Đức nhướng mày, sát khí bốc lên, chạy tới, dùng một tay túm lấy cái vật tròn vo đó nhấc lên.

Nàng tức giận nói: - Tiểu mập mạp, ngươi còn dám tới đây sao, có phải ngứa da rồi hay không?

- Ai da, sư mẫu bình an, ta chỉ tới để nhìn mấy tiểu đệ đệ sắp sinh ra mà thôi. Hoắc Sâm khuôn mặt mập mạp, đáng thương nói.

La Đức không có phản ứng gì, nàng biết rõ tiểu mập mạp này tuy còn nhỏ nhưng tâm tư đen tối, tuyệt đối không phải kẻ dễ bắt nạt. Nhất là bị hắn gọi là sư mẫu, La Đức cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

- Sư mẫu, thật sự chúng ta chỉ là đến xem, sẽ không làm chuyện xấu. Đại Sơn một thân mồ hôi lạnh lẻn theo vào. Vốn hắn không chịu đến, nhưng lại Hoắc Sâm lôi kéo. Nhưng thấy Hoắc Sâm bị tóm, con người đầy nghĩa khí như Đại Sơn tất nhiên không thể trốn chạy một mình.

La Đức dùng tay nâng trán, Đại Sơn, đứa nhỏ này rất thật thà, chẳng lẽ hắn không biết tên mập mạp chết bầm này mang tâm nhãn tặc, mang theo hắn đến đây chỉ sợ cũng là muốn để hắn gánh trách nhiệm.

La Đức quăng Hoắc Sâm sang một bên, cảnh cáo hắn không được tiến vào phòng ở, còn để ba người Trần Đại Đao giám sát hắn, không để hắn làm ảnh hưởng việc Lý Lân đỡ đẻ.

Tất cả mọi người biết phu nhân tiên sinh không có hảo cảm với tiểu mập mạp, tiểu mập mạp ngày thường sống trong thôn trang như cá gặp nước lại bị chuẩn trị trong tay La Đức, một người còn tinh quái hơn hắn. Tiểu mập mạp tuy rằng cũng là thiên tài, nhưng dù sao còn quá nhỏ, hiện tại ngay cả bình cảnh Tiên Thiên cũng còn chưa chạm đến, làm sao có thể là đối thủ của La Đức thực lực sâu không lường được kia.

Ba người Đại Đao lập tức tiến lên kéo hai người về phía sau.

- Đại Sơn, nghe tiên sinh nói ngươi đã đụng chạm đến bình cảnh Tiên Thiên, tin rằng không bao lâu sau sẽ trở thành một gã Tiên Thiên võ giả. Đến lúc đó có muốn gia nhập đội săn hay không? Trần Đại Đao cực kỳ hòa ái nói. Người của đội săn cực kỳ sủng nịch hai người Đại Sơn và Hoắc Sâm, bởi vì bọn họ là thiên tài võ đạo, tương lai sẽ trở thành cao thủ Tiên Thiên, thậm chí trở thành cao thủ Vương cấp, có thể dẫn dắt đội săn bắt được càng nhiều con mồi.

Đại Sơn ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư, hắn còn chưa trả lời, đang bị Trần Tiểu Tam giữ lại, Hoắc Sâm bỏ chạy, hấp tấp đi tới, lôi kéo tay của Đại Sơn nói: - Đại Sơn không gia nhập đội săn, tương lai chúng ta phải rời khỏi thôn đi bên ngoài. Phải không, Đại Sơn!

- Đi ra ngoài? Ba người lắp bắp kinh hãi, nhất là Trần Đại Đao, lúc tuổi còn trẻ đã từng đi ra ngoài, từng có một phen ma luyện khó khăn mới trở thành đầu lĩnh của đội săn. Nhưng cũng chính vì hắn đã đi ra ngoài, cho nên biết bên ngoài rất khủng bố.

- Hai người các ngươi còn nhỏ, bên ngoài rất nguy hiểm, cho dù đạt tới Tiên Thiên cũng bất quá chỉ là tầng thấp nhất mà thôi. Trần Đại Đao u buồn nói. Nghĩ đến năm đó đi ra ngoài gian khổ hành tẩu giang hồ, sắc mặt Trần Đại Đao vẫn có chút tái nhợt.

- Đại Đao thúc thúc, ngươi làm sao vậy? Đại Sơn nhìn thấy thần sắc Trần Đại Đao không tốt, mở miệng hỏi.

- Không có gì, các ngươi cứ an tâm đi theo Trần tiên sinh học tập, đợi cho học có thành tựu rồi mới tính chuyện đi ra ngoài. Trần Đại Đao trầm giọng nói.

Đại Sơn gật gật đầu, Hoắc Sâm thì bĩu môi, không quá để ý.

Nhưng vào lúc này, phòng trong có động tĩnh truyền ra.

- Là thanh âm của vợ ta, chẳng lẽ đã sinh? Trần Đại Đao sao còn có thể lo lắng giáo huấn hai tên tiểu bối nữa, cả người căng thẳng đi tới đi lui.

- Ai da, dĩ nhiên là vợ của Đại Đao ca ca. Tiểu Tam cũng căng thẳng, hắn rất muốn biết vợ mình thế nào rồi.

Nhưng vào lúc này, căn nhà đá của Lý Lân ầm ầm chấn động, ký hiệu rậm rạp trên vách sáng lên. Những người đợi ở bên ngoài sắc mặc đại biến.

- Trời ạ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ là sinh một đứa bé sao? Sao có thể có động tĩnh lớn như vậy được? Trần Đại Đao môi không ngừng run run, muốn xông vào, nhưng lực lượng kinh khủng kia căn bản không phải hắn có thể chống lại.

- Đại Đao, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ vợ của chúng ta mang không phải đứa nhỏ, mà là quái vật? Lão Ngưu vẻ mặt đau khổ nói, có thể thấy trong lòng hắn đang cực kỳ bất an.

- Sẽ không đâu, chúng ta phải tin tưởng Trần tiên sinh, hắn sẽ bảo hộ con của chúng ta. Trần Đại Đao tự an ủi mình. Nếu lúc này bọn họ còn cho rằng Lý Lân là người thường thì đúng là kẻ ngu ngốc.

Một người có thể là siêu cấp cường giả trốn tại trong thôn của bọn họ là muốn làm gì? Chẳng lẽ chán ghét giang hồ về đây quy ẩn? Hơn nữa từ khi hắn đến, chính vợ mình đau đẻ làm ra động tĩnh lớn như vậy chỉ sợ càng thêm không đơn giản.

Càng nghĩ càng không ra, cuối cùng Trần Đại Đao lập tức quỳ trên mặt đất.

- Cầu xin trời cao phù hộ cho hài nhi của ta thuận lợi ra đời.

Trần Lão Ngưu và Trần Tiểu Tam dáng vóc tiều tụy cũng quỳ xuống. Đại Sơn hiển nhiên của hiểu được, quỳ xuống phía sau Trần Đại Đao. Hoắc Sâm tuy rằng cũng quỳ xuống, nhưng mà tiểu tử kia tròng mắt đảo chuyển, hiển nhiên đối với cái gọi là trời cao kia không có mấy phần tôn trọng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chấn động trong phòng biến mất. Nhưng rất nhanh, vang lên tiếng gào thét thống khổ của vợ Tiểu Tam, rất nhanh, lại một tiếng nổ vang, toàn bộ cấm chế xung quanh phòng ở lại tỏa sáng. Nhưng hiển nhiên trải qua lần đầu bị trùng kích, lần này lực phòng hộ đã bị giảm xuống, trên những ký hiệu kia xuất hiện từng vết rách cực nhỏ. Nhưng cuối cùng cũng ngăn chặn thành công đợt thứ hai này.

Cuối cùng tiếng kêu của vợ Lão Ngưu vang lên, cũng không duy trì lâu, cũng có chấn động truyền ra. Rầm một tiếng, cấm chế dày đặc quanh phòng ở vỡ vụn thành từng mảnh, một cỗ huyết sát phóng lên cao.

- Trời ạ, đây là cái gì? Ở giữa lực lượng huyết sát chiếu rọi bầu trời, hình thành nên một con dơi trắng to lớn vạn trượng.

Ông!

Mội đại thủ đột nhiên xuất hiện, lập tức mạnh mẽ tóm lấy con dơi màu trắng trên không trung đè ép xuống dưới, sau đó dùng cấm chế trấn áp, hoàn toàn phòng ngừa huyết khí tràn ra ngoài.

- La Đức, ngươi giở trò quỷ gì thế, hơi thở đã tiết lộ ra ngoài rồi! Tiếng gầm gừ phẫn nộ của Lý Lân truyền ra.

- Ta... Ta không nghĩ tới sẽ mạnh như vậy. Nhưng cũng may chúng ta thành công rồi. La Đức trong lòng thả lỏng.

- Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nếu không tất cả mọi người vĩnh viễn không thể đi được. Thanh âm lạnh như băng của Lý Lân lại vang lên.

- Được rồi, việc cái này cứ giao cho ta! La Đức từ trong nhà phóng lên cao, sau đó một cỗ huyết khí mênh mông bao phủ toàn bộ thôn trang, tất cả sinh linh hít phải huyết khí lập tức hôn mê, một tiếng kêu rền rĩ vang lên, mặt đất bị bốc lên, toàn bộ sơn thôn và mười dặm núi đồi xung quanh bị La Đức đào lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.