- Nhãn lực của tiên sinh thật tốt, Hoắc Sâm tiểu gia hỏa kia là do chúng ta nhặt được ỏ trong rừng. Nói ra có khả năng ngươi không tin, ngay thời điểm phát hiện ra tiểu tử kia, thế nhưng nó lại ở trong sào huyệt một con ma thú tứ cấp mà ngủ khì khì, hơn nữa trên đường đi tới bất kể là xóc như thế nào tiểu tử kia cũng không khóc, đây cũng là nguyên nhân mà chúng ga có thể đem được một đứa bé bình an ở trong rừng đi ra. Lão Căn Thúc không có con, Hoắc Sâm lại là do lão phát hiện, lão đem về nhận làm cháu đích tôn nuôi nấng, trong nháy mắt thế mà đã hơn ba năm.
- Có biết được thân phận của tiểu tử này hay không? Lý Lân trầm giọng hỏi.
Trần Đại Đao lắc đầu nói: - Tin tức ở nơi của chúng ta này rất hạn chế, bình thường cũng ít có người đi ra ngoài, hơn nữa là chuyện tình này mọi người cũng cố tình giấu diếm, tất yếu cũng không có người đi ra ngoài tìm hiểu.
Lý Lân gật gật đầu, đứa nhỏ Hoắc Sơn này ở trong thôn có được một cuộc sống vô cùng tốt, tuy rằng chưa chắc có được thân thế hiển hách, nhưng đạt được một sự yên tĩnh như thế này cũng là hạnh phúc. Lý Lân nghĩ đến tình bằng hữu giữa Đại Sơn và Hoắc Sâm, trên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Buổi chiều Lý Lân chuẩn bị rất nhiều cột đá chôn ở trong sân, sau đó ở dưới mỗi một cây cột đá đều chôn một quả thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1888147/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.